"Thích không? Ta đã bố trí rất lâu rồi đấy.”
Ta lúc này mới nhận ra, Ngụy Tầm trong nửa tháng không gặp mặt đó, lại là đến Thục Châu trước để bố trí căn tiểu viện này.
Ta nhìn từng gốc cây ngọn cỏ, từng vật trang trí trong căn phòng này, không có thứ nào mà ta không thích cả.
Mắt đã cay sè muốn rơi lệ, Ngụy Tầm ôm ta vào lòng nhẹ nhàng an ủi.
"Đừng khóc, nàng xem còn chỗ nào cần thay đổi hay không.”
Ta ở trong lòng hắn a sức lắc đầu: "Không có, không có.”
"Nhưng làm sao chàng biết ta thích gì?”
Ngụy Tầm buông ta ra, chỉ vào trái tim mình.
"Chỉ cần dụng tâm là được.”
Ta mắt đỏ hoe cười thành tiếng: "Ngụy Tầm, chàng thật tốt.”
Cảm giác được người khác đặt ở trong lòng thật tốt biết bao.
Đang nói chuyện, Ngụy Tầm đi đến bên xích đu, cười rạng rỡ với ta.
"Mau lại đây, ta đẩy nàng.”
Ta cười cười: "Được.”
Chiều hôm đó, lần đầu tiên ta ngồi trên xích đu đung đưa một cách thoải mái.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt tuấn tú mỉm cười của Ngụy Tầm, lòng ta triệt để bình yên.
---
Ta biết sớm muộn gì cũng không tránh khỏi việc gặp Giang Yến Ly, bởi vì hắn ta là Thông phán Thục Châu, là thuộc hạ của Ngụy Tầm.
Nhưng ngày này đến vẫn rất bất ngờ.
Vốn là hôm đó trời mưa, ta đi đưa ô cho Ngụy Tầm.
Sau khi đưa xong về nhà, liền bị người đột nhiên chặn đường.
Giọng nói quen thuộc run rẩy: "A tỷ”.
Ta ngẩng đầu liền thấy Giang Yến Ly mặt đầy không tin nổi và mắt đỏ hoe.
Lúc này gặp lại hắn ta, lòng ta tĩnh lặng như nước, cũng không muốn dây dưa với hắn ta.
"Cho qua".
Hắn ta lại không buông tha, tiến lên nắm lấy vai ta.
"A tỷ, vì sao nàng lại lạnh lùng như vậy, nàng biết ta tìm nàng bao lâu rồi không? Ta đã hỏi thăm tất cả các thuyền đến Thục Châu, đều không tìm thấy nàng, ta tưởng nàng xảy ra chuyện gì, còn Nguyệt Như, nàng ấy vì thế tự trách đến mức ăn không ngon ngủ không yên, a tỷ, nàng thật nhẫn tâm, cứ thế bỏ mặc ta mà đi.”
Nghe lời hắn ta nói, ta nhíu mày.
Dùng sức giằng tay hắn ta ra.
"Ngươi làm ta đau rồi".
"Nếu hôm nay đã gặp mặt, vậy ta sẽ nói rõ với ngươi, ta sắp phải lấy chồng, ta có cuộc sống riêng phải lo, ngươi bây giờ cũng đã trưởng thành, đã làm quan, chúng ta cứ thế chia xa là tốt nhất.”
Nhưng vừa nghe lời ta, Giang Yến Ly càng kích động hơn.
"Nàng muốn lấy chồng? Nàng muốn lấy ai!"
"Ta không cho phép! Ta không cho phép! Nàng rõ ràng đã cùng ta..."
"Ta rõ ràng đã cùng ngươi cái gì?”
Ta mặt lạnh cắt ngang lời hắn ta.
Ánh mắt Giang Yến Ly lóe lên một tia chột dạ.
Ta cười lạnh một tiếng, vòng qua hắn ta chuẩn bị rời đi.
Giang Yến Ly lại một lần nữa chặn đường ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Dù sao nàng cũng phải cho ta xem nàng muốn gả cho ai? Người đó có đáng để gửi gắm hay không chứ?”
"Không liên quan đến ngươi, tránh ra.”
Giang Yến Ly còn muốn nói gì đó, thì thấy tỳ nữ thân cận của Lâm Nguyệt Như vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy ta, nàng ta cũng kinh ngạc trong chốc lát, rồi vội vàng nói với Giang Yến Ly: "Giang đại nhân, mau đi xem tiểu thư của bọn ta đi, nàng ấy đột nhiên sốt cao.”
Nghe lời nha hoàn, Giang Yến Ly lo lắng, hắn ta lập tức chuẩn bị quay về.
Lại quay đầu nhìn thấy ta, nhất thời khó xử.
"A tỷ, nàng đi cùng ta về trước có được không?”
"Về cùng ngươi để tiếp tục hầu hạ Lâm Nguyệt Như ư?” Ta mỉa mai nói.
Giang Yến Ly bị lời ta nói kích động, hắn ta cũng lạnh mặt.
"Thẩm Thước!"
"Nàng vì sao cứ phải so đo với Nguyệt Như, nàng cũng biết ơn nghĩa của thầy đối với ta nặng như núi, nàng ấy không giống nàng.”
"Nàng mấy ngày nay cố ý giở trò mất tích, làm chậm trễ của ta không ít thời gian, ta đều có thể nhịn nàng, nhưng nàng đừng nhắm vào Nguyệt Như, nàng ấy đã vô cùng lo lắng cho nàng.”
Nói xong, hắn ta lại thở dài.
"Thôi được rồi, Thẩm Thước, hôm nay ta không đưa nàng về, nàng tự ở ngoài này suy nghĩ kỹ đi, vài ngày nữa, vẫn ở đây, ta sẽ đón nàng về nhà.”
Nói xong câu này, hắn ta vội vàng theo nha hoàn rời đi.
Ta lập tức tăng tốc bước chân quay người rời đi.
Mỗi bước mỗi xa
Ta mới không thèm đợi hắn ta, càng không về nhà hắn ta.
Nói là quan tâm ta, lại không hỏi ta ở đâu.
Giang Yến Ly, sự quan tâm của ngươi ta không có phúc hưởng thụ.
---
Giang Yến Ly đưa đại phu về nhà, kê thuốc cho Lâm Nguyệt Như uống.
Hạ sốt xong, Lâm Nguyệt Như nửa dựa trên giường cất lời.
"Yến Ly, ta nghe Đan Quế nói, huynh đã tìm thấy Thẩm Thước cô nương rồi ư?”
Giang Yến Ly nghe lời này, trong lòng phiền muộn thêm vài phần.
Không biết vì sao, hôm nay gặp lại Thẩm Thước, trên mặt Thẩm Thước không những không chút vui vẻ, còn nói lời lạnh lùng với hắn ta.
"Phải.”
"Vậy sao không đưa nàng ấy về? Khó khăn lắm mới tìm được, mau chóng đưa nàng ấy về đi chứ."
Giang Yến Ly tâm trạng bực bội: "Nàng ấy tạm thời có việc, nàng không cần lo lắng cho nàng ấy.”
"Không xảy ra tai nạn là được, còn tưởng Thẩm cô nương gặp chuyện gì, nói đến đây, ta đột nhiên muốn uống đậu hoa của Thẩm cô nương.”
"Huynh xem cái miệng ta này, vừa mới tìm thấy Thẩm cô nương, đã thèm rồi.”
Lâm Nguyệt Như ngại ngùng cười với Giang Yến Ly.
"Đợi nàng ấy về, để nàng ấy làm cho nàng.” Giang Yến Ly lập tức mở lời.
Nhưng vừa nói ra, lại nhớ đến câu nói của Thẩm Thước.
"Về cùng ngươi để tiếp tục hầu hạ Lâm Nguyệt Như ư?”
Giang Yến Ly đè nén sự bất an trong lòng, cho rằng Thẩm Thước quá nhỏ mọn.
Nàng một chút cũng không hiểu hắn ta.
Vẫn cần để nàng phơi nắng thêm vài ngày, Giang Yến Ly mới không tin Thẩm Thước muốn gả chồng.
Ngoại trừ hắn ta ra nàng còn có thể gả cho ai được.
Đợi Thẩm Thước về, hắn ta sẽ dạy dỗ nàng thật tốt, những thủ đoạn ghen tuông tầm thường trong hậu trạch nên ít dùng đi thì hơn.