Mọi chuyện thay đổi vào năm thứ tư tôi làm chim hoàng yến.
Bà ngoại mất rồi.
Nguồn sáng duy nhất trong đời tôi vụt tắt.
Khi tôi thu dọn hành lý, Thương Triệt hiếm khi im lặng.
"Tôi không cần tiền nữa." Tôi bình tĩnh nói.
Bàn tay anh ta đột ngột siết chặt cổ tôi, ép vào tường:
"Nguyễn Tranh, đừng chọc giận tôi!"
"Tôi không cần tiền nữa, cũng không cần anh..."
Anh ta buông tay, tôi quỵ xuống đất, ho sặc sụa.
Trước đó, tôi đã thường xuyên bị tức ngực, ho khan nhưng không để tâm.
Không ngờ lần này lại ngất đi.
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang truyền nước.
Trợ lý của Thương Triệt ngồi trong phòng bệnh.
"Tổng giám đốc Thương đến công ty rồi." Anh ta lướt điện thoại, tranh thủ nói với tôi, "Cô cần gì cứ bảo tôi."
"Bệnh gì vậy?"
Trợ lý đưa bệnh án cho tôi:
"Hen suyễn, chỉ là thể nhẹ."
Tôi sững sờ.
Điện thoại thứ hai của trợ lý vang lên, trong mắt anh ta lóe lên vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn bắt máy.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, nên tôi nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào ở đầu dây bên kia.
Trợ lý nói với cô ta:
"Tiểu Linh, tối nay tổng giám đốc Thương không qua được."
Cô gái khóc, trợ lý cúp máy.
Anh ta suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm tôi, hạ giọng nói:
"Khi Tiểu Linh nghiêm mặt, cô ấy trông khá giống cô đấy."
Buổi tối, Thương Triệt vội vã đến.
Tôi vào thẳng vấn đề:
"Đã có Tiểu Linh rồi, vậy để tôi đi đi."
Biểu cảm của anh ta lập tức thay đổi, môi mím chặt.
"Khi nào hết hợp đồng, cô có thể đi."
Nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng anh ta lẩm bẩm:
"Tôi cứ tưởng em sẽ không rời bỏ tôi, Nguyễn Tranh.
"Tôi còn tưởng em yêu tôi, Nguyễn Tranh."
Tôi nhìn vào khoảng không, nước mắt vô thức lăn dài.
Làm sao tôi có thể yêu anh được, Thương Triệt?
"Nguyễn Tranh, làm chim hoàng yến cũng cần người dạy sao?"
Thương Triệt kéo tôi đứng trước gương, để tôi thấy rõ mình không bỏ sót chi tiết nào.
"Nếu không biết nói lời dễ nghe, thì trên giường cố gắng thể hiện đi."
Tôi ngửa cổ cười cợt:
"Được thôi, nhưng phải trả thêm tiền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đổi lại là sự đáp trả càng thô bạo hơn.
Chỉ còn lại sự hành hạ lẫn nhau.
Tôi vẫn luôn tự nhận mình là người kiên cường, rất ít khi suy sụp mà khóc.
Bị kẻ thù của anh ta bắt cóc, bị b.ắ.n vào cánh tay, tôi cũng không rơi nước mắt.
Nhưng khi gặp lại bạn học cũ trong bệnh viện, tôi lại như bị lột trần lớp vỏ bảo vệ, luống cuống không biết làm gì.
"Lớp trưởng? Ủa? Thương Triệt!
"Không ngờ hai cậu lại ở bên nhau, tôi còn tưởng Nguyễn Tranh cô... mà thôi, không nói nữa.
"À, Nguyễn Tranh, hồi đó thật xin lỗi, không phải chúng tôi cố ý xa lánh cậu, thật ra bọn tôi rất quý cậu.
"Cậu đừng khóc mà."
6
Chu Thanh Mạt về nước, đây là cơ hội tốt để tôi rời đi.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng Thương Triệt lại mất trí nhớ.
Anh ta không chịu đi, mà tôi cũng không định giữ lại.
Trợ lý giúp anh ta thuê một căn phòng gần đây, còn đặc biệt đến báo cho tôi một tiếng. Tôi bực bội:
"Anh ta rốt cuộc bao giờ mới hồi phục?"
Trợ lý cam đoan:
"Chỉ một tháng thôi!"
Tôi rất ít khi ra ngoài, trừ những lúc đi mua thức ăn.
Nhưng mỗi lần ra khỏi cửa, Thương Triệt đều đứng đợi sẵn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Vợ ơi, để anh xách giúp!"
"Vợ ơi, em muốn ăn gì anh học nấu!"
"Im miệng." Tôi trừng mắt, anh ta lập tức lấy tay bịt miệng.
Cô bán rau cười tủm tỉm:
"Chồng cô nghe lời ghê."
"Không phải chồng tôi, anh ta bị bệnh. Tôi chưa từng kết hôn."
Tôi nhận ra không xa có người giơ điện thoại quay phát trực tiếp, cảm thấy khó chịu, nhưng không ngờ người đó lại đi thẳng đến.
Thương Triệt ngay lập tức cảnh giác.
Người đó có đôi mắt sáng, cười rạng rỡ:
"Chào cô, cô là cháu ngoại của bà Nguyễn đúng không?"
Tôi gật đầu. Anh ta tự giới thiệu:
"Tôi là Nguyễn Bình Thanh."
Cô bán rau gọi anh ta là "cán bộ thôn".
Trình Thu Ý giơ điện thoại lên lắc lắc:
"Tôi chỉ đang thử thiết bị, không có phát trực tiếp, đừng lo."
Hóa ra anh ta là cán bộ trẻ của thôn Nguyễn Tập, thường làm livestream hỗ trợ nông dân bán bưởi mật trồng trong làng.
"Tôi tên Nguyễn Tranh."
Nguyễn Bình Thanh gãi đầu:
"Được, nếu cô có việc gì ở trấn thì cứ tìm tôi, cho tôi xin số liên lạc nhé."
Nhìn vào trang cá nhân của anh ta, gần như chỉ toàn ảnh bưởi mật.