Chim Sẻ Hay Chim Hoàng Yến

Chương 6



Tôi cảm thấy có lỗi vì lúc nãy đã khó chịu với anh ta.  

 

Trên đường về, tôi mua một quả bưởi mật từ dân làng, cầm trên tay mà cảm thấy có một sự gắn kết với nơi này.  

 

Thương Triệt cái gì cũng giành cầm, chỉ riêng quả bưởi này thì không chạm vào.  

 

"Tối nay có thể đừng đuổi anh đi được không?"  

 

Anh ta đứng trước cửa bếp, vẻ mặt tội nghiệp.  

 

"Nhà của anh không phải ở đây." Tôi bưng bát cơm bước ra ngoài.  

 

Thương Triệt theo sát từng bước:  

 

"Kết hôn với Nguyễn Tranh là có nhà rồi, anh sẽ bảo vệ em cả đời."  

 

Tôi nhìn anh ta, cảm thấy vô cùng bất lực.  

 

Chỉ đến khi Thương Triệt sốt ruột tiến lại gần, tôi mới nhận ra mình đã khóc không thành tiếng từ lúc nào.  

 

Tôi hít sâu, bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng chỉ đọng lại thành một câu:  

 

"Anh có thể mau tỉnh lại không, Thương Triệt?"  

 

Thế này không công bằng chút nào.  

 

Anh mất trí nhớ, không biết gì về quá khứ.  

 

Còn tôi thì vẫn mắc kẹt trong đó.  

 

Trời bắt đầu trở lạnh.  

 

Hôm đó, hàng xóm gõ cửa nhà tôi, dùng giọng địa phương nói:  

 

"Cậu trai kia hai ngày rồi không ra ngoài, cháu qua xem thử đi, ngày nào nó cũng tìm cháu đấy."  

 

Tôi vội vàng chạy đến, phát hiện Thương Triệt đang nằm trên giường, mặt đỏ bừng khác thường.  

 

Trán anh ta nóng ran, sốt cao.  

 

Tôi vội đưa anh ta đến bệnh viện, sau đó thông báo cho trợ lý đến ngay.  

 

Lúc tôi về nhà thì đã hai giờ sáng.  

 

Giấc ngủ kéo dài đến tận trưa hôm sau, vừa tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn từ trợ lý.  

 

"Nguyễn tiểu thư, tổng giám đốc Thương đang tìm cô, cô có thể qua một chuyến không?"  

 

Thương Triệt mất trí nhớ luôn tìm tôi, tôi đã quen rồi.  

 

Nhưng lần này, ở cửa bệnh viện, tôi lại gặp Chu Thanh Mạt trước.  

 

Cửa phòng bệnh không đóng chặt.  

 

Tôi vừa định đẩy cửa vào, thì nghe thấy giọng nói trầm ổn, mạnh mẽ của Thương Triệt.  

 

Không còn chút ngốc nghếch nào nữa.  

 

Thương Triệt cuối cùng cũng khôi phục trí nhớ.

 

7

 

Tôi nghe thấy giọng nói quan tâm của Chu Thanh Mạt:  

 

"A Triệt, anh còn nhớ những chuyện sau khi mất trí nhớ không?"  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Bên trong phòng bệnh bỗng nhiên im lặng.  

 

Một lúc sau, Thương Triệt đáp:  

 

"Nhớ."  

 

Chu Thanh Mạt im lặng một chút, sau đó nhanh chóng mỉm cười:  

 

"Đám cưới không thể trì hoãn nữa đâu, bà và mẹ em hỏi em mấy lần rồi đấy."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Bà" trong lời cô ta là bà nội của Thương Triệt.  

 

Nhắc đến bà, giọng điệu của Thương Triệt mang theo sự chất vấn:  

 

"Ai cho em đi tìm bà?"  

 

Chu Thanh Mạt vô thức làm nũng:  

 

"Em đâu có tìm, là bà hỏi em mà. Bà còn muốn chọn váy cưới cho em nữa kìa."  

 

Giọng Thương Triệt nghe có vẻ mệt mỏi:  

 

"Hủy đám cưới đi."  

 

Một câu nói, như hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, khuấy động vô số con sóng.  

 

Chu Thanh Mạt kinh ngạc, không thể tin nổi:  

 

"A Triệt, anh điên rồi sao? Tại sao lại hủy đám cưới? Anh vẫn còn giận em sao?  

 

"Em thừa nhận năm đó rời đi không lời từ biệt là em sai. Nhưng mấy năm ở Anh, em vẫn luôn nghĩ đến anh, em về nước cũng là vì anh."  

 

Cô ta cố gắng kìm nén nước mắt, giọng đã hơi nghẹn lại:  

 

"Hơn nữa, năm cuối cấp, em buộc phải đi du học..."  

 

Quả nhiên, cô ta chỉ cần rơi nước mắt là Thương Triệt lại mềm lòng.  

 

"Thanh Mạt, chuyện của chúng ta..."  

 

"Nguyễn tiểu thư?"  

 

Cuộc trò chuyện trong phòng bệnh bỗng nhiên dừng lại.  

 

Trợ lý định giúp tôi mở cửa, tôi lại giơ tay đóng nó lại lần nữa.  

 

"Tôi đến tìm cậu, trợ lý."  

 

Trợ lý ngẩn ra:  

 

"Hả?"  

 

Tôi mỉm cười:  

 

"Tiền viện phí tối qua tôi ứng trước."  

 

"Ồ ồ, tôi chuyển khoản lại cho cô ngay."  

 

Sau khi xác nhận đã nhận được tiền, tôi dứt khoát quay người rời đi.  

 

Từ trong phòng bệnh vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Chu Thanh Mạt.  

 

Tôi tăng tốc bước đi.  

 

Bất ngờ, cổ tay bị ai đó nắm chặt.  

 

Thương Triệt cau mày:  

 

"Nguyễn Tranh!"  

 

Anh ta vẫn mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt hơi nhợt nhạt.  

 

Trên gương mặt anh ta hiện lên một nụ cười không tính là dịu dàng, nhưng lại như thể mới vừa học được.  

 

"Nguyễn Tranh, em định đi đâu?"  

 

Tôi hất tay ra, xoa cổ tay bị siết đau:  

 

"Về nhà."  

 

Thương Triệt không giận, thái độ ôn hòa chưa từng có:  

 

"Em đợi anh một chút, anh về cùng em."  

 

Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc.