Chim Sẻ Hay Chim Hoàng Yến

Chương 7



Anh ta tưởng tôi lo lắng, vội giải thích:  

 

"Em đừng lo, bác sĩ nói anh có thể xuất viện rồi."  

 

"Tổng giám đốc Thương, quan hệ hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc."  

 

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta:  

 

"Từ nay về sau, đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa."  

 

Mí mắt anh ta khẽ rủ xuống, sắc mặt trầm đi.  

 

Cảm giác như một cơn bão sắp ập đến.  

 

Giữa chúng tôi như có một bức tường lạnh lẽo, tôi giữ vững sự cảnh giác, ánh mắt băng giá.  

 

Còn Thương Triệt cau mày, trong mắt là sự cố chấp đến cực đoan.  

 

May mà, có một giọng nói phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.  

 

"Nguyễn Tranh?"  

 

Nguyễn Bình Thanh vừa đi ngang qua, vừa giơ điện thoại lên:  

 

"Vừa hay tôi đang tìm cô."  

 

Tôi như quả bóng xì hơi, như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng đáp:  

 

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."  

 

Ánh mắt Thương Triệt tối lại, khẽ bật cười.

 

8

 

Nguyễn Bình Thanh có vẻ ngoài thanh tú, khí chất ôn hòa.  

 

Chẳng trách dân làng ai cũng quý mến anh ta.  

 

"Nguyễn Tranh, cô ổn chứ?"  

 

Anh ta lo lắng hỏi:  

 

"Trông cô không được khỏe."  

 

Chúng tôi rời khỏi hành lang bệnh viện, cuối cùng cũng thoát khỏi ánh nhìn phía sau.  

 

Tôi thở phào:  

 

"Không sao."  

 

"Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì?"  

 

Nguyễn Bình Thanh nói thẳng:  

 

"Tôi muốn hỏi cô có cần công việc không. Chúng tôi đang thiếu người làm livestream hỗ trợ nông dân, đặc biệt là những người trẻ có hình ảnh tốt như cô."  

 

Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.  

 

Tôi vốn ít nói, không hợp với truyền thông tự do.  

 

Nguyễn Bình Thanh cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân:  

 

"Đừng căng thẳng, cứ từ từ suy nghĩ. Không nhất thiết phải xuất hiện trước ống kính.  

 

"Tôi gửi cô một số tài liệu, cô cứ xem trước.  

 

"Nếu thấy hứng thú, cứ liên hệ bất cứ lúc nào."  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Bà ngoại tôi khi xưa cũng kiếm sống nhờ bán trái cây.  

 

Tôi vẫn nhớ lúc nhỏ, bà hay bóc bưởi sẵn cho tôi ăn, vị ngọt thanh, giống như nụ cười hiền hậu của bà.  

 

Về đến nhà, tôi lục tung cả phòng chỉ để tìm một bức ảnh của bà.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nhưng ngoài di ảnh ra, bà không để lại bức hình nào khác.  

 

Trước đây chắc chắn có, nhưng trong ảnh còn có mẹ tôi. Bà ngoại không thích bà ấy, nên đã đốt hết rồi.  

 

Tôi ngồi trong sân, thẫn thờ.  

 

Có lẽ cũng đến lúc tìm một việc gì đó để làm.  

 

Tôi biết Thương Triệt vẫn chưa rời đi.  

 

Sau khi xuất viện, anh ta quay về căn nhà trợ lý thuê, thỉnh thoảng mua một số đồ dùng hàng ngày đặt trước cửa tôi.  

 

Tôi xem như không thấy.  

 

"Nguyễn Tranh, cùng ăn bữa cơm đi."  

 

Cho đến một ngày, Thương Triệt xách giỏ đi chợ đến trước cửa nhà tôi.  

 

Thật khó tưởng tượng một cái giỏ cũ kỹ lại đi chung với chiếc áo khoác hàng hiệu trên người anh ta.  

 

Sự cao ngạo từng bám chặt lấy Thương Triệt dường như đã phai nhạt.  

 

Anh ta tự nhiên nói:  

 

"Cô hàng xóm dạy anh mấy món ăn, anh nấu cho em thử nhé?"  

 

"Không cần." Tôi đóng cửa lại.  

 

Từ đó, ngày nào anh ta cũng đến.  

 

Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua.  

 

"Nguyễn Tranh, đừng đóng cửa, chúng ta có thể nói chuyện không?"  

 

Thương Triệt ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi.  

 

"Được thôi." Tôi nghiêng người để anh ta vào nhà.  

 

Khóe môi Thương Triệt cong lên một nụ cười chua chát:  

 

"Không ngờ, sau đó em thật sự không đến bệnh viện thăm anh nữa."  

 

Anh ta nhìn thấy tài liệu trên bàn.  

 

Là tài liệu Nguyễn Bình Thanh đã in ra rồi mang đến cho tôi.  

 

Ánh mắt anh ta trầm xuống, sắc mặt càng lúc càng lạnh.  

 

"Nguyễn Bình Thanh." Giọng nói của Thương Triệt lạnh lùng, "Gia đình đơn thân, mẹ là y tá. Cậu ta tốt nghiệp đại học xong rõ ràng có thể phát triển sự nghiệp, vậy mà lại ngoan cố quay về đây, đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa."  

 

Tôi sững sờ, rồi nổi giận:  

 

"Anh bị bệnh à? Điều tra người ta làm gì?"  

 

Đôi mắt Thương Triệt đỏ lên vì tức giận:  

 

"Em sốt sắng vì cậu ta?  

 

"Ngày nào anh cũng thấy hai người cười nói vui vẻ, trong khi ngay cả bước vào nhà em anh cũng không được.  

 

"Nguyễn Tranh, em định hành hạ anh đến bao giờ?!"  

 

Tôi chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi:  

 

"Thương Triệt, rõ ràng là anh đang hành hạ tôi."  

 

Anh ta quỳ một chân xuống, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của tôi đặt lên đầu gối, nhưng dù có siết chặt thế nào cũng không thể làm ấm lên.  

 

"Nguyễn Tranh, chúng ta làm lại từ đầu đi.  

 

"Không có hợp đồng, không có người khác, được không?"