Lần đầu tiên, tôi thấy anh ta hạ mình đến vậy.
Anh ta nhìn tôi đầy bất an, chờ đợi câu trả lời.
Nhưng đối với quá khứ, một chữ cũng không nhắc đến.
"Không thể nào."
Tôi rút tay lại, nhìn anh ta như một kẻ đáng thương:
"Ngay từ đầu đã không có tình yêu, thì làm gì có chuyện bắt đầu lại?"
Sự bình tĩnh của Thương Triệt hoàn toàn sụp đổ.
"Sáu năm trời, em dám nói là em chưa từng yêu anh?!"
9
Trò hề này bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Bên ngoài, Chu Thanh Mạt đầy vẻ đắc ý.
Chiếc xe sang chảnh phía sau cô ta hoàn toàn không hợp với con hẻm cũ kỹ này.
"A Triệt, mẹ em và bà nội đến rồi."
Cô ta nói, rồi vừa đẩy tôi qua một bên, vừa đi thẳng vào nhà tôi.
Không trách được hôm nay lại vênh váo như thế.
Cô ta đã lật ra quân bài cuối cùng—Thương Triệt bắt buộc phải theo cô ta về.
Điều này cũng hợp với ý tôi.
Sắc mặt Thương Triệt cực kỳ khó coi.
Bà nội anh ta vẫn ngồi yên trong xe, một cánh cửa khác từ từ mở ra.
Mẹ của Chu Thanh Mạt—Lý Lệ bước xuống.
Nhìn thấy bà ấy, tôi sững người.
Gương mặt kia, gần như là phiên bản trẻ của bà ngoại tôi.
Lý Lệ uốn tóc xoăn, môi đỏ thẫm, quần áo và trang sức đều vô cùng đắt tiền.
Bà ta không nhìn Chu Thanh Mạt, cũng không để ý đến Thương Triệt, mà chỉ chăm chăm nhìn tôi.
Nước mắt lặng lẽ trào ra, rơi xuống gò má.
Chu Thanh Mạt ngạc nhiên:
"Mẹ? Không phải mẹ bảo sẽ không xuống xe sao?"
Ngực tôi nghẹn lại, cổ họng khô rát.
Lý trí mách bảo tôi nên nhanh chóng quay về phòng ngủ, vì người sắp xuất hiện có thể sẽ khiến tôi tổn thương.
Lý Lệ lau nước mắt, giọng run rẩy:
"Tiểu Tranh?"
Bà ta bước tới, ôm chặt tôi, tiếng khóc xé lòng, liên tục nói lời xin lỗi:
"Sao lại là con ở đây... Là con sao?
"Xin lỗi, Tiểu Tranh, mẹ xin lỗi con..."
Mọi người có mặt đều đã hiểu chuyện.
"Tôi không quen bà." Tôi đẩy bà ta ra.
Mùi nước hoa của bà ta khiến tôi vô cùng khó chịu.
"Mẹ! Mẹ đang nói linh tinh gì vậy?!"
Chu Thanh Mạt hoảng loạn nhìn sang Thương Triệt.
Lý Lệ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, trước tiên quay sang nói với Thương Triệt:
"Bà nội đích thân đến đón con, con về đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Còn chuyện đám cưới với Thanh Mạt, cứ để sau này bàn tiếp.
"Chuyện này là chuyện gia đình chúng tôi."
Chu Thanh Mạt nhíu chặt mày:
"Mẹ!"
Lý Lệ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta im lặng.
Thương Triệt nhìn tôi, sau đó quay người đi vào phòng, lấy bình xịt hen đưa cho tôi:
"Nguyễn Tranh, đừng kích động, đừng tức giận.
"Có chuyện gì cứ gọi cho anh, anh sẽ quay lại ngay."
Ánh mắt Lý Lệ dường như chất chứa vô vàn hoài niệm, từ sân nhà, đến phòng khách, rồi dừng lại ở căn phòng đầy hoa cỏ.
Bà ta nói:
"Đây là phòng của mẹ hồi nhỏ."
Tôi nhớ khi bà ngoại còn sống, căn phòng này vẫn luôn được giữ lại.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Sau khi bà mất, tôi mới dùng nó để trồng hoa.
"Tiểu Tranh, năm đó mẹ chưa kết hôn nhưng đã sinh con.
"Con ra đời trước Thanh Mạt, là chị của nó."
Bà ta chìm vào hồi ức, giọng đầy tiếc nuối:
"Khi ấy, lời đàm tiếu suýt nữa đã hủy hoại mẹ, may mà mẹ gặp được bố của Thanh Mạt.
"Lúc đó mẹ không dám nói với ông ấy là mình từng có con.
"Về sau, chính ông ấy tự phát hiện ra, khi ấy hai con mới tròn một tuổi.
"Thanh Mạt hồi nhỏ rất hoạt bát, vừa gặp đã đòi ông ấy bế.
"Tiểu Tranh..." Lý Lệ bật khóc, "Lúc đó mẹ không có lựa chọn nào khác.
"Con biết đấy, một người phụ nữ mang theo một đứa con mà tái giá thì khác với việc mang theo hai đứa con."
Tôi hiểu rồi.
Những chuyện này, bà ngoại chưa bao giờ kể với tôi.
Không trách được bà lại đốt hết ảnh của Lý Lệ.
Người mẹ như vậy, không cần cũng chẳng sao.
Chu Thanh Mạt còn không thể chấp nhận nổi hơn tôi:
"Mẹ! Sao có thể như vậy được?
"Con rõ ràng là con ruột của mẹ và ba mà..."
Lý Lệ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không nỡ buông ra, nước mắt rơi lã chã:
"Tiểu Tranh, nhiều năm nay mẹ vẫn luôn tìm con, về nhà với mẹ đi."
Chu Thanh Mạt giật tay bà ta ra:
"Nguyễn Tranh không phải chị con!
"Cô ta không xứng vào nhà họ Chu!
"Mẹ, đừng ở đây nữa, con sợ!"
BỐP!
Lý Lệ giáng một cái tát mạnh xuống mặt cô ta.
Bà ta không tin nổi, chất vấn:
"Chu Thanh Mạt, con gây rối đủ chưa?
"Sao con càng ngày càng ích kỷ vậy?!"