Chính Thê Trở Về

Chương 3



Nghe những lời đó, lòng ta lạnh buốt như tro tàn.

 

Ngay cả dũng khí để sinh con, cũng bị xé toạc thành từng mảnh.

 

Ôn Yến là hài tử do một tay ta nuôi lớn.

 

Từ khi chào đời, thân thể nó yếu nhược, ta vì cứu nó mà bỏ ra mấy vạn lượng hoàng kim, ngày đêm điều dưỡng, khổ tâm nuôi dạy.

 

Vậy mà giờ đây, nó vì bảo vệ Tống Diên lại mong ta sớm c.h.ế.t đi.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, ma ma của ta bỗng phá cửa xông vào.

 

Bà nhìn ta tiều tụy nằm trên chiếu rách, bật khóc nức nở:

 

“Tiểu thư.. tiểu thư ơi… là lão nô vô dụng!”

 

“Đám người mất nhân tính ấy, chỉ vì Hầu gia đe dọa vài câu đã không dám nhận người nữa! Ả tiện nhân Tống Diên ấy rõ ràng là một đứa ăn xin được người nhặt về, sao dám mạo danh người, cướp lấy mọi thứ của người chứ?!”

 

Bà vừa khóc, vừa đ.ấ.m lên n.g.ự.c ta, khiến ta dần tỉnh lại.

 

Ta nén đau, gắng sức sinh đứa bé.

 

Ma ma ôm lấy đứa nhỏ bọc lại, hoan hỷ ôm đến bên ta:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Tiểu thư, nhìn xem! Là một nữ hài!”

 

“Một tiểu cô nương giống y như người vậy!”

 

Ta còn chưa kịp mừng, đã thấy một thanh kiếm xuyên qua lồng n.g.ự.c ma ma.

 

Máu tươi phun thẳng vào mặt ta, tanh đến nỗi khiến ta nôn mửa.

 

Ôn Thần hất xác ma ma ra, mặt tràn đầy chán ghét:

 

“Đều tại con mụ bẩn thỉu này, ngươi vốn nên vì khó sinh mà c.h.ế.t đi cho xong chuyện, giờ lại khiến ta phải tự mình ra tay!”

 

Dứt lời, hắn nhét vào miệng ta một viên thuốc.

 

Chất độc ấy khiến m.á.u dưới hạ thân lại tuôn xối xả, thấm đẫm cả nệm rơm.

 

Hắn muốn tạo ra hiện trường giả ta c.h.ế.t vì khó sinh.

 

Ngay lúc ấy, bên ngoài phủ vang lên tiếng hô truyền chỉ:

 

“Triệu Quý phi đến! Hầu phủ mau ra nghênh giá!”

 

Cả phủ quỳ rạp xuống đất.

 

Triệu Quý phi gấp gáp bước vào, hô lớn:

 

“Nhiễm nhi đâu? Cháu gái ta đâu Nhiễm nhi đâu rồi?!”

 

Trong phủ không ai dám trả lời.

 

Cuối cùng, có người đẩy Tống Diên ra ngoài.

 

Tống Diên rụt rè, cúi đầu thỏ thẻ:

 

“Tiểu di… Nhiễm tỷ tỷ nàng…”

 

Chưa kịp nói hết câu, Triệu Quý phi đã giáng cho nàng một bạt tai trời giáng:

 

“Tiện tỳ từ đâu đến?! Dám gọi ta là tiểu di?!”

 

“Vừa rồi ta hỏi người đâu, ngươi núp sau lưng người khác làm gì?!”

 

Thấy Triệu Quý phi nổi giận, Tống Diên vội vàng quỳ rạp xuống đất.

 

Nàng run rẩy đáp:

 

“Hôm nay… hôm nay thần thiếp cũng chưa thấy Nhiễm tỷ tỷ, chắc là…”

 

Lời còn chưa dứt, đã bị Triệu Quý phi quát lớn:

 

“Nhiễm tỷ tỷ? Đó là chủ mẫu của ngươi! Là chủ nhân của ngươi!”

 

“Nhiễm nhi tính tình hiền hòa, dung túng cho ngươi xưng hô hỗn láo như thế, mới khiến ngươi trèo lên đầu người khác mà ngồi!”

 

“Ngươi chẳng qua chỉ là đứa ăn xin nàng thương hại nhặt về từ bãi dân chạy nạn. Vậy mà dám thừa dịp nàng thân thể yếu nhược đi tĩnh dưỡng, mưu đồ cướp đoạt thân phận, mưu hại cả tính mạng nàng?!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nói xong, Quý phi liền lệnh cho đám thái giám phía sau:

 

“Tát! Đánh đến khi nào ả khai thật thì thôi!”

 

Tống Diên nước mắt ròng ròng, hướng về những mệnh phụ ngày thường thân thiết với nàng để cầu cứu.

 

Nhưng các người kia lại đồng loạt cúi đầu, giả câm giả điếc.

 

Thậm chí có người nhỏ giọng lẩm bẩm:

 

“Còn giả vờ làm gì… Rõ ràng là tiện thiếp xuất thân ăn xin, lại còn bày đặt làm phu nhân chủ mẫu.”

 

“Hại chúng ta bị vạ lây… Biết thế hôm nay đã chẳng tới làm gì.”

 

Bên ngoài truyền đến tiếng tát tai liên hồi, xen lẫn tiếng khóc nức nở của Tống Diên.

 

Ôn Thần ở trong phòng lo lắng đến độ phát cuồng, cúi đầu thấy ta vẫn chưa tắt thở, liền vội đè mạnh bụng ta xuống.

 

Ta đau đớn thét lên hai tiếng thảm thiết.

 

Triệu Quý phi cuối cùng cũng chú ý tới.

 

Qua lớp giấy cửa sổ, ta nhìn thấy nàng gấp gáp tiến đến, vừa đi vừa gọi:

 

“Nhiễm nhi! Là cháu sao?”

 

Chưa đến cửa phòng, đã bị Ôn Yến giơ tay ngăn lại.

 

Giọng trẻ con còn non nớt, nhưng lại nói:

 

“Quý phi nương nương, mẫu thân con không có ở đây.”

 

“Hôm nay người giận dỗi với phụ thân rồi bỏ đi rồi.”

 

“Diên nương vì giữ thể diện Hầu phủ, mới bất đắc dĩ tiếp thánh chỉ thay người.”

 

“Nếu người thực sự muốn trách tội, thì trách mẫu thân đi ạ.”

 

“Thật sao?” – Triệu Quý phi cúi người, sắc mặt chợt trầm xuống.

 

Bàn tay bà bất ngờ giáng mạnh một cái lên má Ôn Yến:

 

“Ngươi còn non lắm để dối gạt bổn cung!”

 

“Nếu ngươi không phải là độc đinh của Nhiễm nhi, hôm nay bổn cung đã cho ngươi một bài học nhớ đời rồi! Cút ngay!”

 

Bà đẩy mạnh Ôn Yến ra, rồi ra lệnh với đám thị vệ phía sau:

 

“Còn đứng đó làm gì? Đạp cửa cho ta!”

 

“Ta muốn xem trong đó có bảo vật gì mà phải giấu kín đến thế!”

 

Cửa phòng bị đá tung ra.

 

Trước mắt Triệu Quý phi là m.á.u me khắp nơi, và đứa bé sơ sinh vừa chào đời chưa kịp bọc kín.

 

Mà ngay lúc ấy, bà cũng bắt gặp cảnh Ôn Thần đang dùng sức ép bụng ta.

 

Triệu Quý phi lập tức hiểu ra hắn muốn g.i.ế.c ta, rồi ngụy tạo hiện trường ta khó sinh mà chết.

 

Sắc mặt bà đại biến, giận dữ hét:

 

“Người đâu! Đánh gãy chân tên súc sinh này cho ta!”

 

“Truyền thái y! Cứu người trước!”

 

Còn ta, khi nhìn thấy Triệu Quý phi đến, tâm can treo lơ lửng bấy lâu mới buông xuống.

 

Rốt cuộc cũng có người tin ta.

 

Ta an tâm ngất đi.

 

Khi tỉnh lại, đã là giờ ngọ ngày hôm sau.

 

Triệu Quý phi cho Hộ Quốc công dẫn binh phong tỏa toàn bộ Hầu phủ, lại ra lệnh bắt tất cả người trong phủ đến tập trung tại sân, đợi ta tỉnh giao cho ta xử trí.

 

Ta nhìn sang Hộ Quốc công, lại phát hiện hắn chính là vị công tử đã giúp ta truyền tin hôm đó.

 

Ta cúi người hành lễ tạ ơn, hắn liền đáp:

 

“Phu nhân không cần đa lễ. Tình cảnh hôm qua, chỉ cần còn một chút lương tri, đều sẽ ra tay tương trợ.”