“Chi bằng phu nhân cứ thẳng tay trừng trị, để đám tiện dân này biết được hậu quả khi làm phản.”
Ánh mắt ta đảo qua từng người đang bị trói đứng ngoài sân.
Cuối cùng, dừng lại trên người Tống Diên.
Nàng ta vẫn mặc y phục cáo mệnh phu nhân, đầu cài trâm ngọc, từng món từng món đều là sính lễ của ta.
Ta giơ tay chỉ thẳng vào nàng, trầm giọng:
“Bộ y phục kia khiến ta chướng mắt. Cởi tất cả ra, chỉ cho phép để lại lớp lót trong.”
“Còn mấy món trâm cài, vòng tay trên đầu kia đều là hồi môn của ta, đem ném hết cho đám ăn mày ngoài phủ!”
Tống Diên bị lột bỏ cáo mệnh triều phục, toàn thân không còn lấy một món châu ngọc.
Từ khi nàng được ta nhặt về, vẫn sống trong nhung lụa, chưa từng chịu cảnh nhục nhã thế này.
Hai mắt nàng lập tức đỏ hoe.
Nàng quay sang nhìn Ôn Thần, ánh mắt si dại, nước mắt to như hạt đậu lăn dài xuống má, hy vọng hắn sẽ vì nàng mà lên tiếng.
Quả nhiên, Ôn Thần quát ta:
“Ngươi làm vậy không thấy quá đáng sao?”
“Từ nhỏ, phụ mẫu của Diên nhi đã mất sớm, chịu đủ mọi khổ cực trên đời. Nay nàng yếu ớt đáng thương, dù có dùng thân phận của ngươi để hưởng chút phú quý, ngươi cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ?”
Lúc này, Hộ Quốc công đã không thể nhịn thêm, lạnh giọng:
“Bình Dương Hầu quả nhiên là người đa tình.”
“Chính thê của ngươi khó sinh suýt mất mạng, chẳng thấy ngươi đau xót. Vậy mà lại vì một thiếp thất mồ côi mà rơi lệ?!”
“Lại còn định để ả thay thế chính thê... Mấy chuyện này, nghĩ kỹ lại mới thấy thật kinh tâm động phách.”
Ôn Thần định mở miệng phản bác, nhưng thân phận Hộ Quốc công cao hơn hắn một bậc, cuối cùng chỉ có thể tức giận mà nuốt nghẹn vào lòng.
Ta nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng như sương sớm.
Nhìn người từng đầu gối tay ấp với ta năm năm trời.
Ta cất giọng, từng chữ như cắt thịt trong lòng:
“Tống Diên vốn là ăn mày, là ta nhặt nàng từ đám dân chạy nạn đem về.”
“Là ta thương nàng, để nàng cùng ăn cùng ngủ, đối đãi như ruột thịt, vậy mà gọi là ta ức h.i.ế.p nàng sao?”
“Mấy năm qua, nàng sống trong vinh hoa phú quý, ngay cả tiểu thư nhà quan nhỏ cũng chưa chắc được như nàng, vậy cũng là ta làm nhục nàng sao?”
“Nàng nói nàng thầm mến ngươi, còn quỳ gối cầu ta cho nàng làm thiếp thất của ngươi, ta không nói một lời, liền đồng ý, cũng là ủy khuất nàng sao?”
“Nay chẳng lẽ đến cả toàn bộ gia sản nhà mẫu thân ta, lẫn vị trí cáo mệnh này, cũng phải dâng cả cho nàng thì mới là không làm nàng uất ức ư?”
Lời vừa dứt, những uất hận hai kiếp người như vỡ òa trong cổ họng.
Nước mắt lưng tròng, mà ta vẫn cắn răng giữ vững giọng nói, không cho phép mình yếu đuối trước mặt bọn chúng.
Bấy giờ, Ôn Yến lại dang tay đứng chắn trước mặt Tống Diên, nhìn ta bằng ánh mắt căm hận:
“Ả nữ nhân xấu xa! Ta mặc kệ, ngươi chính là đang bắt nạt Diên nương!”
“Thánh chỉ rõ ràng viết: phong chủ mẫu Hầu phủ làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân! Nào nói chỉ ban cho ngươi!”
Nói rồi, nó quay sang Ôn Thần:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phụ thân, người chỉ cần phế bỏ nữ nhân này, lập Diên nương làm chính thê là được.”
“Như vậy thì cũng không tính là giả mạo thánh chỉ nữa!”
Tống Diên nghe vậy hoảng hốt, vội bịt miệng Ôn Yến lại:
“Tiểu thế tử, đừng nói nữa…”
“Thiếp… thiếp chỉ là tiện thiếp, sao dám so sánh được với phu nhân. Thiếp càng không dám mơ làm chính thất.”
Giọng nói của nàng ấm ức nghẹn ngào, khiến Ôn Thần lại càng giận dữ.
Hắn trừng mắt nhìn ta, lớn tiếng:
“Tống Nhiễm! Hiện tại ta muốn giáng ngươi làm thiếp, lập Diên nhi làm chính thê.”
“Như vậy thì nàng ấy chính là cáo mệnh phu nhân rồi!”
Ta bật cười nụ cười lạnh buốt đến tận tim gan.
“Chuyện hưu thê, phế chính thất, há lại là chuyện có thể tùy tiện nói miệng?”
“Còn việc phong cáo mệnh phu nhân, là do đích thân Thánh thượng ngự bút ban ra, đâu phải chuyện để các ngươi muốn đem người ra thay là thay?”
“Giả mạo tiếp chỉ, là trọng tội mưu phản, phải c.h.é.m đầu thị chúng!”
“Thế mà Ôn Thần nhà ngươi vẫn còn dám ngang ngược không biết sống chết?”
Ta lạnh nhạt nói:
“Ôn Thần, ngươi không có chức vị trong triều, chỉ là kẻ mang Hầu tước hữu danh vô thực.”
“Ngươi nghĩ vì sao Hoàng thượng lại đích thân phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân cho phụ nhân của ngươi?”
“Bởi vì thánh chỉ ấy, ngay từ đầu vốn là ban cho ta!”
Ngay khi ta vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng tuyên chỉ.
Một thái giám nội thị mang theo thánh chỉ mới từ hoàng cung đến, đứng nơi cửa lớn truyền vào.
Là hai đạo thánh chỉ.
Đạo thứ nhất: Phê chuẩn cho ta và Ôn Thần hòa ly, lại sắc phong cho ta tước hiệu Quận chúa.
Nội dung trong thánh chỉ viết: “Tống thị Tống Nhiễm, cư trú tại Giang Nam, nửa năm qua cứu tế nạn dân, công lao to lớn, nay sắc phong làm Quận chúa, ban cho phủ đệ riêng.”
Trong thời gian ta tĩnh dưỡng tại Giang Nam, đúng lúc lũ lụt xảy ra.
Các thương hộ gấp rút bỏ trốn, riêng ta mở kho phát lương, cứu giúp trăm họ.
Công đức ấy được Quý phi chuyển lời về kinh, Hoàng thượng cảm động, mới ban thánh chỉ phong ta làm cáo mệnh phu nhân.
Ôn Thần sau khi nghe xong thì mặt mũi tái mét.
Hắn đoạt lấy thánh chỉ xem tới lui, rồi vẫn cố giữ thể diện, cười gằn:
“Hòa ly thì hòa ly! Ta sớm đã chán ghét ả độc phụ chua ngoa này rồi!”
Hắn lại mỉa mai ta:
“Hòa ly rồi, Diên nhi chính là chính thê của Hầu phủ ta, còn ngươi là một quận chúa bị ruồng bỏ thì tính là gì?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Chức tước chỉ là vỏ ngoài, ngươi vẫn là loại độc phụ bị đuổi khỏi cửa, ai mà chẳng khinh thường ngươi?”
Hộ Quốc công khoanh tay, cười lạnh:
“Bình Dương Hầu gấp gáp gì vậy? Còn chưa xem đạo thánh chỉ thứ hai kia mà?”