Chính Thê Trở Về

Chương 5



Thái giám mở ra thánh chỉ thứ hai.

 

Chỉ thấy nội dung nghiêm nghị: “Phế bỏ tước vị của Hầu phủ, niêm phong phủ, tra xét tài sản.”

 

“Phế bỏ tước vị Hầu gia của Ôn Thần, tịch thu toàn bộ gia sản của Bình Dương Hầu phủ, ngoại trừ những gì Tống Nhiễm mang từ nhà mẹ đẻ đến.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Năm xưa Bình Dương Hầu ức h.i.ế.p dân lành, chiếm đoạt dân nữ, Hoàng thượng đã sớm để trong lòng.

 

Ba tháng trước vốn định trị tội, nhưng nghĩ đến việc ta mang thai mà vẫn xả thân cứu dân, nên mới tha cho Ôn Thần một mạng.

 

Không ngờ hắn dám to gan cho người mạo danh ta để tiếp thánh chỉ, chọc giận long nhan.

 

Thái giám thu lại thánh chỉ, khom người bẩm cáo:

 

“Khởi bẩm Quận chúa, Hoàng thượng nói người vừa sinh xong, không tiện dời đi, nên đặc biệt ban phủ đệ này làm phủ Quận chúa cho người.”

 

“Về việc người từng nói muốn mạng đổi mạng, Hoàng thượng khó lòng chủ trì, bởi tổ tiên Ôn gia từng lập công với triều đình.”

 

“Hoàng thượng còn nói nếu Quận chúa vẫn muốn đòi lại công đạo… chỉ e phải tự mình ra tay rồi.”

 

Thái giám cao giọng truyền lệnh:

 

“Người đâu! Trừ những vật phẩm của Quận chúa, toàn bộ của cải trong phủ lập tức tịch thu!”

 

“Ôn công tử nếu còn biết điều, hãy sớm mau thu xếp rời phủ, chớ để chúng ta động thủ.”

 

Một toán binh sĩ tiến vào phủ.

 

Ôn Thần sắc mặt xanh lét, Ôn Yến sợ hãi nấp sau lưng Tống Diên.

 

Tống Diên ôm lấy Ôn Yến, nước mắt ròng ròng, khóc nghẹn:

 

“Tiểu thư… nếu người oán hận gì, cứ trút lên người nô tỳ là được…”

 

“Dù gì Hầu gia và thế tử đều là người thân của người, cớ gì phải tuyệt tình đến vậy?”

 

“Không cần cầu xin ả ta!” – Ôn Thần trừng mắt nhìn ta, gầm lên:

 

“Ta không có thê tử như ngươi! Ôn Yến cũng càng không có thứ mẫu thân như ngươi!”

 

“Đi! Ta không tin mất ả ta rồi, ta sống không nổi!”

 

Nói đoạn, hắn toan kéo Tống Diên rời đi.

 

Ta vung tay, chắn trước mặt hắn:

 

“Khoan đã.”

 

“Nếu ta nhớ không lầm… tiện thiếp này vẫn là tài sản riêng của ta, phải để ta định đoạt mới phải.”

 

Ôn Thần á khẩu.

 

Lúc này hắn mới nhớ Tống Diên là ta mua về, giấy bán thân vẫn còn lưu giữ tại phòng ta.

 

Ta quay sang mượn Hộ Quốc công hai binh sĩ, trói Tống Diên vào cột, lệnh hai người bọn họ cứ đánh.

 

Hai binh sĩ thân hình vạm vỡ, bàn tay to như quạt, chỉ vài bạt tai đã khiến mặt Tống Diên sưng tím như đầu heo.

 

Tống Diên xưa nay quý nhan sắc như mạng.

 

Mỗi ngày phải bỏ hai canh giờ để chăm da dưỡng tóc.

 

Giờ đầu bù tóc rối, miệng rỉ máu, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của nàng nay đã nát bét.

 

Nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Ôn Thần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng hắn lại cụp mắt, im lặng không dám lên tiếng.

 

Ta nhìn gương mặt sưng tím của Tống Diên, trong lòng chỉ thấy khoái ý bừng bừng.

 

Ôn Yến khóc chạy tới, đ.ấ.m đá vào chân ta:

 

“Người đàn bà xấu xa! Lần trước bắt ta uống thuốc, nay lại đánh Diên nương của ta!”

 

“Ngươi không c.h.ế.t tử tế được! Ngươi và con gái ngươi đều không được c.h.ế.t tử tế!”

 

Ta nhìn đứa trẻ do chính mình nuôi nấng lớn khôn, nhớ lại bao tháng ngày vì nó mà thức trắng, chỉ cảm thấy lạnh cả lòng.

 

Ta cúi người, nhìn thẳng vào mắt nó:

 

“Ngươi và phụ thân của ngươi mau mau cút khỏi phủ của ta, đi về nơi các ngươi nên đến, ngay lập tức.”

 

“Còn Diên nương của ngươi, ta sẽ bán vào kỹ viện.”

 

“Khi đó có thể chuộc ra hay không… phải xem vào bản lĩnh của ngươi rồi!”

 

Tống Diên nghe vậy, hét to thất thanh:

 

“Hầu gia! Thế tử! Cầu xin các người cứu ta!”

 

“Hầu gia! Thiếp mang thai rồi! Trong bụng là huyết mạch của người! Xin người cứu thiếp, xin người cứu hài nhi của chúng ta!”

 

Nhìn bộ dạng nàng cầu khẩn la lối đau khổ đến như vậy, nào còn nửa phần kiêu sa như lúc mặc triều phục của cáo mệnh phu nhân?

 

Ôn Thần hai mắt đỏ rực, gầm lên:

 

“Tống Nhiễm! Vì sao ngươi nhất định phải bức chúng ta vào chỗ chết?!”

 

Ta không buồn phí lời với hắn nữa.

 

Lập tức hạ lệnh: lôi Tống Diên đem bán vào thanh lâu, lại sai người đuổi thẳng Ôn Thần và Ôn Yến ra khỏi phủ.

 

Nhưng ta biết rõ dù Hầu phủ bị niêm phong, Ôn Thần nhất định còn cất giấu không ít tài vật bên ngoài.

 

Số tài vật ấy có lẽ đủ để hắn tiêu xài sung sướng đến hết đời.

 

Ta sẽ khiến hắn phải lôi từng đồng một ra trả món nợ m.á.u này với ta.

 

Suy nghĩ một lúc, ta liền sai hạ nhân bán Tống Diên vào Hồng Lâu.

 

Hồng Lâu là nơi phong hoa tuyết nguyệt lớn nhất kinh thành, mỗi một nữ tử vào đó, muốn được chuộc ra, đều phải trải qua cuộc đấu giá công khai.

 

Tống Diên dung mạo tầm thường, theo lệ chỉ nên làm tạp dịch sau bếp.

 

Nhưng nhờ một phen sắp đặt của ta, Hồng Lâu chẳng mấy chốc đã công bố mức giá tối thiểu để chuộc Tống Diên.

 

Đêm đấu giá hôm ấy, ta ngồi trên lầu hai ở Hồng Lâu, cố ý ra nâng giá đối đầu cùng Ôn Thần.

 

Cả sảnh đường, chỉ vang vọng hai bên tranh giá, giá mỗi lúc một cao.

 

Đến khi giá chạm một vạn lượng, Ôn Thần bắt đầu có dấu hiệu không trụ nổi.

 

Hắn nào có bạc nhiều như vậy nhưng vì trong bụng Tống Diên đã mang thai cốt nhục của hắn, hắn buộc lòng phải chuộc nàng về.

 

Giữa đại sảnh, có không ít người nhận ra bọn họ, đều từng nghe chuyện giả mạo nhận thánh chỉ, giờ trong bóng tối chỉ có tiếng cười nhạo không thôi:

 

“Đó chẳng phải Bình Dương Hầu bị phế và thiếp thất của hắn sao? Giờ còn ra thể thống gì nữa?”

 

“Hai kẻ đó có kết cục như vậy là đáng đời! Tính kế giả mạo chính thất, cướp đi thân phận cùng hồi môn của trưởng nữ Tống gia, kết cục này quả là báo ứng!”

 

Ôn Thần mặt mũi đỏ như máu, xấu hổ đến mức suýt quay người bỏ đi.

 

Nhưng vừa quay sang thì nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Tống Diên, hắn lại cắn răng ngồi xuống.