Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 23



Người đàn ông đang nói chuyện với người soát vé, không ai khác chính là Viên Phi. Anh mặc áo khoác màu đen. Chỉ cần đứng đó, anh cũng đã thể hiện được chiều cao và vẻ điển trai, hơn hẳn những người xung quanh. Dương Hồng Quyên kinh ngạc nhìn Viên Phi. Anh đã lấy thiệp mời ở đâu? Nói đúng hơn, ai là người đã mời anh đến đây?

Dưới ánh đèn đêm, bên ngoài hội trường lấp lánh đầy âp bóng người. Họ đến từ nhiều khoa, nhiều ngành khác nhau, nhưng vì thiếu thiệp mời, họ đành phải đứng ở bên ngoài. Họ nhìn theo từng người ra vào. Các chàng trai nhìn ngắm các cô gái, và các cô gái ngượng ngùng đáp lại bằng nụ cười, tạo nên một không khí ồn ào. Liêu Cường, Trương Tiểu Phong và Lý Sơn Sơn cũng đang đứng trong đám đông đó. Họ liên tục xuýt xoa trước vẻ đẹp của các cô gái khoa ngoại ngữ. Rất khác với ngành học của họ, nơi số lượng sinh viên nữ rất ít mà nhan sắc cũng có phần khiêm tốn. Trong lúc ba người đang chăm chú ngắm nhìn các cô gái qua lại, Viên Phi xuất hiện ở cổng. Họ đồng loạt cất tiếng gọi: “Anh Phi!”.

Dường như Viên Phi không nghe thấy tiếng gọi nên cũng chẳng quay lại.

“Sao anh Phi nói là tới không được!”

“Trọng điểm không phải ở chỗ đó mà quan trọng là ổng lấy thiệp mời ở đâu kìa!”

“Ừ nhỉ, anh ấy lấy thiệp mời ở đâu?”

“Kệ, đi thôi! Đám tụi mình cùng qua đó!”

Từng người trong số họ cứ anh một câu, tôi một câu rồi cùng nhau bước qua cổng chính của hội trường. Khi họ vừa đến, Viên Phi cũng tiến vào bên trong. Nhưng ba người kia đã bị soát vé ngăn lại, yêu cầu trình thiệp mời. Vì không có thiệp mời, họ chỉ còn cách trơ mắt nhìn Viên Phi đi vào.


Trong hội trường, ánh mắt Dương Hồng Quyên vẫn dõi theo Viên Phi. Anh bước đến gần cô, rồi dừng lại. Cô ngước mặt lên thì thấy Viên Phi mỉm cười với mình.

“Sao anh lại có được thiệp mời thế?” Cô tò mò hỏi.

Viên Phi đáp: “Tôi đến hội sinh viên của cô để xin đấy.”

Dương Hồng Quyên kinh ngạc: “Anh đến là lấy được liền hả?” Dễ dàng vậy sao? Cô đứng đó cả buổi trời mà bên đó cứ nhất quyết không là không. 

Viên Phi nói: “Ngoài những người có chức vụ nhất định ra, còn có thể nộp đơn xin thiệp mời tham dự event của trường mà.”

Dương Hồng Quyên suy nghĩ một chút về những nguyên tắc mà hội sinh viên đã phổ biến. Hình như là những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong trường cũng có thể nhận được thiệp mời. Cô nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ, không biết anh thuộc kiểu người quan trọng nào.

Viên Phi giải thích: “Khoa ngoại ngữ của các cô đang lên kế hoạch xây dựng lại ký túc xá mới. Trưởng Khoa bên cô đã mời giáo sư Hoàng của Khoa tôi đến để đảm nhận thiết kế lần này. Tôi còn là trợ lý của thầy ấy.”

Dương Hồng Quyên chợt hiểu ra. Cô cảm thấy anh quả thật là một người bận rộn. Cô thở dài, nửa như than thở, nửa như nói: “Thật không ngờ, tôi mời mà anh lại là người tự đi lấy thiệp.”

“Muốn đến xem tiệc thì phải tự thân vận động thôi.” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên cười: “Đêm nay có rất nhiều tiết mục đặc sắc, chắc chắn là anh sẽ mở rông tầm mắt cho xem.”

“Tôi chỉ muốn xem một tiết mục mà thôi.” Viên Phi cúi đầu nhìn cô.

Trái tim của Dương Hồng Quyên nhảy dựng. Cô ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Tiết mục mà anh muốn xem nhất, chẳng lẽ là bài múa của cô sao?

Chỉ nghe anh thấp giọng hỏi: “Tiết mục của em là thứ mấy?”

Quả nhiên là như thế. Trái tim của Dương Hồng Quyên đập loạn xạ hết cả lên, cô đáp: “Tiết mục của tôi đứng thứ ba từ cuối đếm lên.”

Viên Phi gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Cả đám Hứa Đồng đang gọi với Dương Hồng Quyên. Cô vội vàng nói với Viên Phi: “Anh cứ ngồi đây đi nhé, tôi đi trước.”

Viên Phi gật đầu, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng Dương Hồng Quyên. Cô trong chiếc váy vàng óng ả, khoác áo đen mỏng manh, đôi giày cao gót đỏ rực rỡ. Dáng người nàng yểu điệu nhưng lại mang một vẻ đơn độc khiến anh xao động. Khi cô yên vị tại chỗ ngồi của lớp, anh mới thu hồi ánh nhìn, tìm một chiếc ghế để ngồi.


Tiệc tối vẫn chưa khai mạc, nhưng hội trường đã tràn ngập âm nhạc sôi động, từng lớp người cứ lần lượt tiến vào.

Dương Hồng Quyên tiến về chỗ lớp mình, chọn một vị trí ngồi cạnh các bạn cùng phòng. Nhìn thấy cô và Viên Phi đứng nói chuyện riêng, cả nhóm không tránh khỏi vài lời trêu ghẹo.

Hứa Đồng lên tiếng, giọng mang chút giễu cợt: “Tống Giai không có thiệp mời nên Trần Vĩ không thể vào, ai ngờ trợ giảng của cậu lại vào được luôn nha.”

Mọi người phá lên cười, không khí vui vẻ vô cùng. Chỉ một lát sau, buổi tiệc chính thức bắt đầu, hai người dẫn chương trình xuất hiện trên sân khấu, cất lời khai mạc. Dương Hồng Quyên ngạc nhiên khi nhận ra nam MC không ai khác chính là cậu bạn cùng lớp tên Quan Triết.

“Cậu ấy đúng là đẹp trai thật đấy.” Hứa Đồng thốt lên.

Mọi người lại nhỏ giọng nói vài câu. Sau đó ai nấy đều nghiêm túc xem chương trình và chờ đợi màn trình diễn của mình.

Càng về cuối chương trình, lòng Dương Hồng Quyên càng trĩu nặng, bởi Viên Phi đang dõi theo từng cử động của cô từ hàng ghế khán giả. Khi cô vô tình chạm mắt Lưu Tư Vũ, đối thủ đáng gờm trong cuộc đua giành giải thưởng năm trăm đồng, sự căng thẳng trong cô dâng cao, thúc đẩy cô dồn hết tâm sức vào phần thi.

Tiếng vỗ tay vang vọng, rồi dần tan vào không gian, nhường chỗ cho màn múa của các cô gái. Dương Hồng Quyên đứng dậy, theo bản năng hướng mắt nhìn về phía Viên Phi. Dù khoảng cách có hơi xa, cô vẫn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh. Thoáng do dự, cô cởi áo khoác, hòa vào dòng người, tiến về phía sau hậu trường.

Bức màn nhung hé mở, Dương Hồng Quyên tựa như một tiên nữ giáng trần, xuất hiện đầu tiên trên sân khấu. Từ chiếc đầm bạch kim lấp lánh đến mặt nạ vàng bí ẩn che đi một nửa khuôn mặt, tạo nên vẻ đẹp vừa quyến rũ, vừa bí ẩn. Tống Giai, Trương Miểu Miểu, Hứa Đồng nối tiếp bước ra, mỗi người một vẻ đẹp riêng, khiến khán giả không khỏi trầm trồ.

Viên Phi ngồi dưới hàng ghế khán giả, không thể rời mắt khỏi Dương Hồng Quyên. Dưới ánh đèn sân khấu lung linh, cô tỏa sáng rực rỡ, thu hút mọi ánh nhìn. Cô tựa như một đóa hoa quỳnh, nở rộ trong đêm, vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Những vòng xoay uyển chuyển của cô nhận được tràng pháo tay không ngớt. Nhưng khoảnh khắc chiếc mặt nạ bị vén lên, hé lộ toàn bộ dung nhan, mới thực sự là đỉnh cao của màn trình diễn. Viên Phi sững sờ, không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy. Anh hòa mình vào tiếng vỗ tay như sấm rền, lòng rung động.

Ánh mắt Dương Hồng Quyên lướt qua Viên Phi, bắt gặp anh đang vỗ tay. Gương mặt cô khẽ thoáng nét cười.

Khi tấm màn sân khấu khép lại, dư âm của màn trình diễn vừa rồi vẫn còn đọng lại sâu sắc trong lòng khán giả, khiến cho những tiết mục tiếp theo dường như mất đi sự hấp dẫn vốn có. Màn độc tấu piano của Lưu Tư Vũ được trình diễn ngay sau màn vũ đạo đầy mê hoặc của Dương Hồng Quyên và nhóm của cô. Lúc những nốt nhạc cuối cùng ngân lên, tiếng vỗ tay vang vọng khắp khán phòng, nhưng đã không còn nhiệt liệt như trước.


Bữa tiệc kết thúc trong không khí hân hoan, nhưng ai sẽ là người ẵm trọn giải nhất, nhì và ba vẫn còn là ẩn số. Câu trả lời sẽ đến vào tuần tới, khi những lá phiếu bình chọn của sinh viên được kiểm đếm.

Sau khi đám đông khán giả đã ra về hết, Viên Phi bước ra khỏi hội trường. Anh dừng lại dưới một ngọn đèn đường hiu quạnh.

Khoác áo xong, Dương Hồng Quyên theo bạn cùng phòng bước ra khỏi hội trường. Cô vừa kịp thấy Viên Phi đứng lên, nhưng rồi anh biến mất trong đám đông. Khi ra cổng, cô thấy Trần Vĩ, bạn của Tống Giai từ khoa Khoa học máy tính, đang đứng đợi. Dương Hồng Quyên quan sát, nhận thấy Trần Vĩ thấp hơn Tống Giai một chút, dù cô ấy đang đi giày cao gót. Tống Giai nói họ đi trước và thế là cả ba vừa trò chuyện vừa cười đùa, rời đi.

Dương Hồng Quyên bước đi được vài bước, bất ngờ một giọng nói quen thuộc vang lên gọi tên cô. Ngước mắt lên, cô nhìn thấy Viên Phi đang đứng đó, dưới ánh đèn đường dịu nhẹ. Cô liền bảo Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu: “Hai người cứ đi trước đi nhé.”

Cả Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu đều cười, trêu: “Ôi trời, tụi tớ biết rồi nha! Không chờ cậu đâu đấy!”

Sau khi Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu rời đi, Dương Hồng Quyên tiến đến chỗ Viên Phi, mỉm cười nói: “Hóa ra anh vẫn còn ở đây.”

Viên Phi: “Chờ em đấy.”

Dương Hồng Quyên khẽ cúi đầu, tay nhẹ nhàng vén lọn tóc ngắn sau vành tai, đôi tai tinh xảo ửng hồng nhưng trong màn đêm tĩnh mịch, chẳng ai nhận ra điều đó. Cô khẽ đáp: “Ồ”.

Viên Phi bỗng dưng im bặt, Dương Hồng Quyên thực sự muốn biết cảm nhận của anh về bài múa của mình. Không nghe thấy anh nói gì, cô không kiềm được mà ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, dường như anh đã nhìn cô từ lâu. Bỏ qua mọi thứ, cô hỏi: “Trợ giảng Viên, anh thấy bài múa của tôi thế nào?”

Viên Phi chỉ nói ra có bốn từ: “Tuyệt phẩm nhân gian.”

Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên môi Dương Hồng Quyên, rồi cô khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Hôm nay em rất xinh đẹp.” Viên Phi còn nói.

Dương Hồng Quyên bình thường lớn mật là thế, nhưng ở trước mặt anh thì lại liên tục cảm thấy ngượng ngùng. Cô lại nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn anh.”

Cơn gió lạnh như cắt da cắt thịt, khiến cho Dương Hồng Quyên, trong bộ váy diễn mỏng manh cùng chiếc áo khoác hờ hững cũng không khỏi rùng mình, dù cô vốn chẳng ngại cái lạnh.

Viên Phi cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô.

Dương Hồng Quyên kiên quyết từ chối: “Tôi không cảm thấy lạnh.”

Viên Phi khuyên nhủ: “Em lúc nào cũng ăn mặc phong phanh như vậy. Dự báo thời tiết nói hôm nay có tuyết rơi đấy, nên em cứ mặc ấm vào.”

Dương Hồng Quyên nhìn anh chỉ mặc một cái áo len, anh không cho cô cởi, cô đành phải từ bỏ. Chiếc áo len mang theo hơi ấm từ người anh, khi cô khoác lên người liền cảm thấy ấm áp đến kỳ lạ.


Khi Tống Giai và Trần Vĩ đi ngang qua Dương Hồng Quyên và Viên Phi. Tống Giai quay đầu lại, nhìn thấy Dương Hồng Quyên, sau đó là Viên Phi, cô ấy mỉm cười và nói: “Quyên Quyên, bọn tớ đi trước đây.”

Dương Hồng Quyên quay sang, gật đầu nhẹ với Tống Giai.

“Tôi đưa em về ký túc xá.” Viên Phi nói, giọng điệu tự nhiên.

“Vâng.” Dương Hồng Quyên đáp, không chút do dự.

Họ vừa đi vừa nói chuyện. Dương Hồng Quyên, vốn không quen mang giày cao gót, cùng với bộ trang phục biểu diễn và đạo cụ từ đoàn múa của Hứa Đồng. Sau một hồi di chuyển, đôi chân cô bắt đầu đau nhức. Vì thế Viên Phi Thiên giảm tốc độ bước chân.

Dương Hồng Quyên muốn cởi giày ra nhưng bởi vì Viên Phi đang ở đó, cô lại cảm thấy khó khăn.

Ngay lúc đó, Viên Phi khẽ khàng hạ mình, ngồi xổm xuống trước mặt cô. Chưa kịp để Dương Hồng Quyên lên tiếng, anh đã nhẹ nhàng cõng cô lên tấm lưng vững chãi của mình.

“Tuyết có thể rơi bất cứ lúc nào, nhưng ta nên nhanh chóng quay trở về thôi.” Viên Phi nói.

Nhịp tim Dương Hồng Quyên tăng nhanh, cô chưa bao giờ được một bạn nam cõng như thế này. Việc đi trên đường với nhiều ánh mắt đổ dồn, dù cho gió lạnh đang gào thét, cũng khiến khuôn mặt cô ửng đỏ.

Vừa bước đi, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo chạm vào tai mình. Cô ngước nhìn, và dưới ánh đèn đường yếu ớt, những bông tuyết trắng muốt đang bay lượn trong không trung.

“Trợ giảng Viên, tuyết rơi rồi!” Cô nói, ánh mắt lấp lánh.

Viên Phi nhìn ra ngoài, thở dài: “Vậy là, chúng ta không thể nào thoát khỏi trận tuyết này rồi.”

Trong gió tuyết lạnh thấu xương, Dương Hồng Quyên rụt cổ, cố gắng tìm chút hơi ấm. Bất ngờ, một xúc cảm lạnh lẽo chạm vào gò má cô. Khi này cô mới giật mình nhận ra, mặt mình đã chạm vào tai của Viên Phi. Dương Hồng Quyên vội vàng lùi lại, mặt đỏ bừng.

“Em có thể…..”

Viên Phi nói, rồi liên tiếp hắt xì mấy cái. Câu nói lấp lửng của anh khiến trái tim Dương Hồng Quyên loạn nhịp, mặt cô đỏ ửng như ráng chiều.

“Em có thể ôm tôi chặt hơn một chút.” Viên Phi nói, giọng điệu có chút run rẩy sau những tiếng hắt xì.

Dương Hồng Quyên nhỏ giọng đáp: “Đủ chặt rồi mà.”

Viên Phi nghiêm túc nói: “Chặt hơn một chút nữa.”