Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 24



Mặc cho giọng nói Viên Phi không đổi, Dương Hồng Quyên cảm nhận rõ nhịp tim mình đang nhảy múa. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, lặng lẽ vùi mặt vào bờ lưng vững chắc kia.

Khoảng cách như vậy quả thực quá đỗi thân mật, Viên Phi cũng im lặng hẳn. Dương Hồng Quyên khó lòng nhẫn nhịn, thân thể khẽ động đậy, tay cũng muốn buông ra, Viên Phi liền cất lời: “Do tuyết rơi nên đường đi khá là trơn, nếu em còn cử động thì sẽ ngã đấy.”

Dương Hồng Quyên lập tức bất động. Gió tuyết khiến cô cúi đầu, cằm gần như chạm vào vai anh. Cả hai đều cố gắng giữ một khoảng cách nhỏ nhoi nhưng lại cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương, Hương vị của sự khác biệt giới tính lan tỏa trong không gian. Thứ hương vị ấy, vừa mãnh liệt, vừa quyến rũ, khiến người ta vừa căng thẳng, vừa muốn đắm chìm.

Viên Phi thận trọng bước đi, nhưng chân vẫn không tránh khỏi trượt nhẹ, nhờ phản ứng nhanh nhạy, anh kịp thời giữ vững cơ thể. Chỉ có điều, cú trượt ấy khiến Dương Hồng Quyên, trước tiên là cằm chạm vào vai anh, sau đó cả gương mặt mềm mại áp sát vào lưng anh. Bước chân Viên Phi khựng lại. Dương Hồng Quyên nhanh chóng ngẩng đầu, im lặng nhìn về phía trước. Không khí giữa hai người trở nên có chút khác thường.

Sân trường bỗng chốc yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng gió rì rào, tiếng tuyết rơi khe khẽ và tiếng tim đập khe khẽ.

Khi đến chân ký túc xá của Dương Hồng Quyên, Viên Phi nhẹ nhàng đặt cô xuống. Không còn hơi ấm từ anh, Dương Hồng Quyên cảm thấy cái lạnh đột ngột ập đến. Cô trả lại áo khoác cho anh, thân thể khẽ run lên vì lạnh.


“Em cứ mặc vào đi.” Viên Phi nói. Cả người anh lại chẳng mấy thành thật khi cứ run lên vì lạnh.

“Tôi không sợ lạnh. Tôi có thể chạy ngay về ký túc xá, còn anh thì phải đi thêm chút nữa mới về tới nơi mà.” Dương Hồng Quyên nói.

“Không sao.” Viên Phi đẩy áo đến trước mặt Dương Hồng Quyên, xoay người bỏ chạy. 

Dương Hồng Quyên vừa mở mắt, Viên Phi lập tức hòa mình vào bóng tối, chạy đi một mạch khiến cô không còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu nữa. Cuối cùng, cô khoác thêm áo, quay người bước vào cổng ký túc xá nữ, vội vã lên lầu.

Khi vào tòa nhà, bước chân Dương Hồng Quyên chợt chậm lại. Đến trước cửa phòng, cô dừng chân. Nhìn chiếc áo khoác của Viên Phi trên người, cô suy nghĩ. Nếu mà cô vào phòng với hình ảnh này thì ắt hẳn sẽ gây tò mò cho bạn cùng phòng, do đó nên cô cởi áo khoác của Viên Phi, ôm chặt trong tay rồi mới mở cửa bước vào.

Nhưng làm sao qua được mắt của hội chị em cùng phòng, họ ngay lập tức nhận ra bộ quần áo nam sinh cô đang cầm. Sau một màn truy vấn, tất cả đều cười đầy ẩn ý, khẳng định rằng giữa cô và Viên Phi chắc chắn có điều gì đó.

“Mọi người đừng có nói bậy, anh ấy chỉ là trợ giảng. Hai người bọn tớ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi mà.” Dương Hồng Quyên đỏ mặt nói.

“Tớ nghĩ, ngay cả những người bạn nam chỉ xã giao thôi, cũng sẽ không chủ động cõng tớ đâu đó.” Trương Miểu Miểu nói.

“Tớ cũng thấy vậy, không một nam sinh bình thường nào có ý định đó cả.” Hứa Đồng nói thêm.

“Phải rồi đó, Trần Vĩ cũng không cõng tớ.” Tống Giai nói.

Trước những lời trêu chọc của các cô bạn, Dương Hồng Quyên chỉ biết đỏ mặt, cô chẳng muốn đôi co. Cô mở toang cửa ban công, bước ra ngoài. Từ ban công nhìn xuống, tuyết rơi càng lúc càng dữ dội, cô tự hỏi không biết Viên Phi còn bao lâu nữa mới về ký túc xá. Cô xoa hai bàn tay vào nhau, hà hơi ấm áp, đứng lặng lẽ ngắm nhìn tuyết rơi, cho đến khi ánh đèn ký túc xá chìm vào bóng tối.

Khi Viên Phi trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng của anh đã nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn như những chiếc bánh chưng. Bữa tiệc Giáng sinh chưa tan, họ đã rời khỏi hội trường lạnh lẽo, nơi chẳng còn mấy ai, để trở về ký túc xá. Ngay khi Viên Phi bước vào, họ liền ùa tới hỏi han, đặc biệt tò mò về tấm thiệp mời mà anh có được. Viên Phi chỉ trả lời vài câu qua loa, rồi nhanh chóng đi thay quần áo, dường như muốn tránh khỏi những câu hỏi đó.

Thông báo kết quả đêm hội Giáng sinh được dán lên, cả nhóm của Dương Hồng Quyên đoạt giải nhất với bài múa đêm hôm đó, còn Lưu Tư Vũ ngậm ngùi về nhì với phần độc tấu piano. Năm trăm đồng tiền thưởng được trao, ký túc xá vang lên tiếng reo mừng.


Đúng lúc đó, Lưu Tư Vũ đi ngang qua, nghe thấy tiếng ồn ào thì khẽ nhíu mày. Cô ấy, vậy mà lại không thể giành được ngôi vị cao nhất! Số tiền thưởng kia không đáng để cô ấy bận tâm nhưng giải nhất mới là minh chứng cho năng lực, thứ mà cô ấy đã để vuột khỏi tay.

Năm trăm đồng được chia đều cho bốn người, mỗi người trong ký túc xá của Dương Hồng Quyên nhận được một trăm hai mươi lăm đồng. Gia cảnh của Hứa Đồng tốt nên cũng không quá để tâm đến khoản tiền này, nhưng đây là kết quả của buổi tối cùng nhau cố gắng, vì vậy cô ấy vẫn rất vui.

“Mấy cậu định sử dụng số tiền này ra sao?” Tống Giai tươi cười hỏi.

Trương Miểu Miểu gợi ý: “Hay là tụi mình cùng đi ăn mừng nhé?”

Dương Hồng Quyên ngay lập tức phản đối: “Không đi đâu, trừ khi chúng ta lại tụ tập ở căn tin như lần trước.”

“Ngày nào mà tụi mình chẳng ăn ở đó.” Tống Giai nói, giọng đầy sự hoà nhã.

“Hay là cả nhóm mình cùng đi xỏ khuyên tai nhỉ?” Trương Miểu Miểu đột nhiên đưa ra gợi ý, đôi mắt lấp lánh sự háo hức.

Hứa Đồng lập tức hưởng ứng: “Hồi còn học trung học, mẹ không cho tớ xỏ, giờ lên đại học rồi, tha hồ mà làm. Nên là, ý kiến này hay đấy!”

Dương Hồng Quyên vẫn còn do dự, Hứa Đồng liền thuyết phục: “Rẻ lắm đó Quyên Quyên, đi chung cho vui đi? Xem như tự thưởng cho mình. Cậu mà đeo khuyên tai vào thì đảm bảo đẹp rạng ngời cho xem.”

Cuối cùng, Dương Hồng Quyên cũng gật đầu đồng ý. Cả đám hẹn nhau cuối tuần cùng ra phố xỏ khuyên tai. 

Khi kim xuyên qua dái tai, Dương Hồng Quyên đau đến rớm nước mắt nhưng khoảnh khắc đôi khuyên lấp lánh được đeo vào, cả người cô như bừng sáng, khí chất thay đổi hoàn toàn, nhận được vô vàn lời khen ngợi. Dương Hồng Quyên bỗng dưng nảy sinh một tia tò mò, liệu Viên Phi có nhận ra sự thay đổi nhỏ bé này của cô không? Mà nếu có, anh sẽ thấy  như thế nào nhỉ?

Tiếc rằng, Viên Phi vắng mặt trong tiết học tiếng phổ thông. Hồng Quyên thất vọng, lòng đầy thắc mắc. Sau đó, cô nghe bạn học cùng lớp nói rằng anh bị ốm, đang nằm ở phòng y tế. Cô vội vã chạy đến đó.

Nhưng trước mắt lại là cảnh tượng Viên Phi bị vây quanh bởi các bóng hồng, tất cả đều là bạn học trong lớp tiếng Trung, đến thăm anh. Hồng Quyên dừng chân trước cửa phòng y tế, hơi thở gấp gáp, nhìn chằm chằm vào người con trai đang được bao bọc bởi những cô gái.

Nào ngờ Viên Phi lại ngước mắt lên, và rồi ánh mắt cả hai người họ chạm nhau.

Chia sẻ nào