Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 31



Lên đến lầu, Dương Hồng Quyên nhận thấy người trên hành lang trước phòng học không phải người quen, thế là cô dừng lại cuối hành lang, dựa vào lan can, làm bộ như là đang ngắm cảnh. Dù điệu múa của cô lan truyền khắp trường nhưng đó là khi cô đã trang điểm và mặc đồ múa lên. Còn bình thường, cô ăn mặc đơn giản vô cùng, gần như không trang điểm nên có rất ít người nhận ra.

Viên Phi đột nhiên đến gần. Anh bước đến phía sau lưng cô, khẽ ho một tiếng. Dương Hồng Quyên vội vã xoay người. Viên Phi nhìn cô, nở nụ cười và hỏi: “Tối qua em ngủ ngon không?”

Dương Hồng Quyên gật đầu.

Viên Phi thở dài: “Anh còn tưởng rằng em vui quá nên ngủ không được giống như anh chứ?” 

Dương Hồng Quyên: “Có gì mà anh vui dữ vậy?”

“Anh vui vì em đồng ý làm bạn gái anh.”

Dương Hồng Quyên cười cong mắt. Cô nói: “Thật ra em cũng mất ngủ đấy. Mắt cứ mở thao láo cả lên.”

“Vậy là đúng rồi.” Viên Phi nói.

“Nếu sau này em lại ngủ gật trong lớp, anh có bảo em ở lại lớp giống bữa nữa không đấy?” Dương Hồng Quyên hỏi.

Viên Phi nhíu mày: “Sao vậy? Bộ em muốn anh thiên vị em hả?”

Dương Hồng Quyên nghiêm túc nhìn anh: “Đúng vậy.”

Viên Phi bày ra dáng vẻ cân nhắc, sau đó nói: “Nhưng anh luôn công tư phân minh. Chắc chắn là sẽ bảo em ở lại rồi.”

Dương Hồng Quyên hừ nhẹ một tiếng.

Viên Phi cười nhưng không lên tiếng.

Dương Hồng Quyên nhỏ giọng nói: “Làm bạn gái của anh, chẳng được lợi gì cả.”

Viên Phi vẫn chỉ cười.

Trên thực tế, Dương Hồng Quyên muốn ám chỉ để cho anh đi theo mình là còn có việc hỏi anh. Dỗi anh một chút, cô lại nói: “Em muốn đi sau vì có chuyện phải hỏi anh. Mà sao anh lại lấy sách của em thế?”

“Bởi vì em là bạn gái anh mà.” Viên Phi ung dung.

Anh lấy sách cho cô trước mắt bao người, trong lòng cô cũng vui vẻ. Chỉ có điều, cô sợ quan hệ của họ sẽ bị phát hiện. Dù anh và cô đều là sinh viên cùng khóa nhưng anh là trợ giáo, bị giáo sư tiếng Trung và bạn học cùng biết tóm lại không tốt lắm. Cô có chút ngại ngùng nói: “Nhưng là chúng ta không phải đã nói ở một ít trường hợp phải giữ khoảng cách sao?”

“Đúng vậy. Nhưng hôm nay không ai ai phát hiện ra chuyện hai đứa mình đâu.” Viên Phi an ủi cô.

Dương Hồng Quyên suy nghĩ một chút rồi mới cười gật đầu.

Họ đứng đối diện nhau, cũng gọi là khá xa so với những người khác trên hành lang. Trong tiếng gió lạnh rít gào như muốn xuyên thấu da thịt, mũi Dương Hồng Quyên đỏ bừng. Viên Phi nhìn quanh, rồi nắm lấy đôi tay lạnh giá của cô. Anh nhẹ nhàng đặt chúng vào túi áo khoác của mình, tựa như muốn trao cho cô chút hơi ấm.

“Mũi em đỏ quá, giống chú hề vậy. Sao mà lúc nào em cũng mặc ít đồ hết vậy?” Viên Phi nhỏ giọng nói.

Dương Hồng Quyên nói: “Em không có sợ lạnh.”

“Nhưng tay em lạnh quá.” 

“Em chỉ bị lạnh ngoài da thôi, nhưng trong người em không lạnh đâu.” Dương Hồng Quyên nói. Khi còn bé, vào mùa đông lạnh lẽo mà cô còn đi được trên đường mưa lầy lội cơ mà.

Viên Phi nói: “Để anh sưởi ấm cho em. Khi nào ấm rồi thì hẵng quay lại lớp.”

Dương Hồng Quyên định nói là ngoài lớp học gió lớn lắm, thì Viên Phi đã mở áo khoác ra rồi quấn chặt cô vào trong lòng. 

“Liệu có ai thấy mình không hả anh?” Dương Hồng Quyên khẽ hỏi trong lòng anh.

“Không đâu em.”

Vì thế Dương Hồng Quyên liền yên tâm, thoải mái tận hưởng cái ôm ấm áp kia. 

Lúc sắp lên lớp, Dương Hồng Quyên vào lớp trước. Viên Phi thì đi vào sau.

Quả nhiên, Dương Hồng Quyên đã ngủ gục trong giờ học.

Khi tan học, cô và các bạn định đi ra khỏi lớp. Lúc đi ngang qua bàn Viên Phi, cô nghe thấy thấy tiếng anh gọi: “Bạn học Dương Hồng Quyên, em ở lại lớp một chút.”

Bạn nữ đứng cạnh Dương Hồng Quyên cũng chính là người đã ngồi cạnh cô trong giờ học. Cô ấy nhỏ giọng nhắc nhở Dương Hồng Quyên: “Tớ quên nói cậu nghe. Vừa nãy lúc cậu ngủ, trợ giảng Viên đã thấy rồi đó.” Nói xong, cô bạn đó lập tức đi ra khỏi lớp học.


Dương Hồng Quyên thầm nghĩ, Viên Phi đúng là không màng đến tình cảm gì hết mà.

Chờ mọi người ra khỏi lớp, Dương Hồng Quyên mới bĩu môi một cái.

Viên Phi nói: “Em lại đây.”

“Lại gần lắm rồi.” Dương Hồng Quyên đáp trả.

Viên Phi nói: “Ngồi cạnh anh này.”

“Để làm gì chứ?”

“Em cứ ngồi xuống đi.”

Dương Hồng Quyên vẫn nghe theo mà ngồi xuống cạnh anh. 

Viên Phi đặt đầu cô lên vai mình, nói: “Tối qua ngủ không ngon mà, giờ dựa vào người anh mà ngủ này.”

Dương Hồng Quyên như bừng tỉnh, cô cười tươi đến híp hết cả mắt.

Tựa vào vai Viên Phi, Dương Hồng Quyên cảm nhận được sự ấm áp và an toàn lạ thường. Cô từ từ khép mi, đắm chìm trong cảm giác dễ chịu. Tuy nhiên, khi bóng tối buông xuống, ký ức về lời Tống Giai bỗng ùa về. Dòng ký ức đó gieo vào lòng cô một nỗi tò mò pha lẫn lo lắng, anh có thể sẽ hôn cô khi cô ngủ hay không?

“Em mau ngủ đi. Thời gian có hạn đấy, lát nữa sẽ có người vào học nữa.” Viên Phi nhẹ giọng nói.

Dương Hồng Quyên mở mắt: “Anh còn có lớp hả?”

Viên Phi gật đầu.

Dương Hồng Quyên thở dài một tiếng, vậy là đâu có hôn nhau được.