Viên Phi nhìn vẻ mặt kỳ lạ của cô, hỏi: “Sao vậy em? Sao lại tự nhiên trông mất hứng thế?”
Dương Hồng Quyên lập tức nói: “Có đâu anh.” Sau đó đôi mắt lập tức nhắm nghiền đôi mắt lại, cố gắng che giấu ý nghĩ xấu hổ kia.
Viên Phi nghiêng đầu nhìn cô. Khuôn mặt vốn trắng nõn của đó hơi phiếm hồng, bộ dáng thẹn thùng lại làm cho anh kìm lòng không đậu lại cúi đầu, nhẹ nhàng áp mặt mình lên má cô, rồi chậm rãi lưu luyến vài giây mới ngẩng đầu lên.
“Được rồi, em nói không thì là không vậy.”
hành động thân mật đó khiến gò má Dương Hồng Quyên càng thêm ửng hồng. Đúng lúc này, vài sinh viên chuẩn bị cho tiết học sau đã sớm vào lớp. Dù có chút tiếc nuối, nhưng khóe môi cô vẫn không kìm được mà cong lên. Ngay lúc đó, một ngón tay khẽ chạm lên môi cô, chủ nhân của ngón tay ấy thì thầm: “Không phải em buồn ngủ đến mức gật gà trong lớp sao? Sao giờ lại tỉnh táo thế? Các bạn vào lớp rồi, nhanh lên nào.”
Hành động của anh khiến cô chẳng thể nào tập trung, làm sao mà ngủ được? Cô mở mắt, khẽ nói: “Em không ngủ được.”
Khi nhận thấy lớp học dần đông người, Viên Phi lên tiếng: “Đi thôi.”
Rời khỏi phòng học, Dương Hồng Quyên và Viên Phi cùng nhau đi. Anh đưa cô đến ký túc xá, rồi nói: “Dạo này nhiều tiết học chuyên ngành quá. Tan học anh lại phải gặp giáo sư Hoàng, để hôm khác anh dẫn em đi chơi nhé.”
Dương Hồng Quyên từng nghe Viên Phi kể về khoa ngôn ngữ bọn cô định xây tòa nhà văn phòng mới. Giáo sư Hoàng của khoa anh được giao thiết kế, mà anh còn được chọn làm trợ lý nữa chứ. Liệu đây có phải là anh hẹn hò chăng? Hai người dù đã chính thức hẹn hò nhưng thật ra vẫn chưa có buổi hẹn nào cả. Dương Hồng Quyên mỉm cười, đáp: “Dạ.”
Chỉ còn ba ngày nữa là đến thứ Sáu. Bất ngờ, trong khuôn viên trường xuất hiện hàng loạt poster, thông báo rằng để làm phong phú đời sống văn hóa sau giờ học của giáo viên và sinh viên, hội trường trường sẽ bắt đầu chiếu phim từ bảy giờ tối thứ Sáu tuần này, với giá vé hai tệ một bộ phim. Trên poster còn ghi rõ phim chiếu tối nay: “Chúa tể những chiếc nhẫn 3”. Với giá vé rẻ hơn nhiều so với rạp chiếu phim bên ngoài, ngay sau giờ tan học, học sinh ùa nhau đi mua vé. Điều này là một lợi thế lớn cho những học sinh không có tiết, hay học gần hội trường, họ có thể đến rồi mua vé trước. Trong khi đó, Dương Hồng Quyên và các bạn khác lại gặp bất lợi do tiết học thể dục, nơi đó cách xa hội trường hơn những nơi khác rất nhiều.
Khi tiếng chuông hết giờ thể dục vang lên, cả đám bạn học rần rần kéo nhau đến hội trường, ai nấy đều mong ngóng ‘Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn 3’. Với số tiền thưởng múa trong tay, Dương Hồng Quyên cũng không thể cưỡng lại sức hút đó, hoà vào dòng người.
Khi Dương Hồng Quyên và các bạn đến nơi, quầy bán vẽ đã xếp thành một hành thật dài.
Trong khi chờ đợi, Dương Hồng Quyên phát hiện Trần Vĩ đang đi về phía trước rồi rẽ sang hướng khác, cô vội vàng nói với Tống Giai: “Trần Vĩ ở bên kia!”
Tống Giai lập tức chạy ra, hắng giọng gọi lớn: “Trần Vĩ!”
Vừa nghe giọng Tống Giai, Trần Vĩ đã quay lại, ngay tức khắc bước tới.
“Giai Giai, em đừng xếp hàng nữa! Anh lấy được hai vé rồi nè em.” Trần Vĩ tự hào nói.
“Anh mua rồi à?” Tống Giai vui mừng không thôi.
Trầm Vĩ gật đầu: “Ừm, mua rồi.”
“Thế anh mua thêm ba tấm nữa đi. Ba đứa bạn cùng phòng của em cũng muốn đi xem nữa đó!” Tống Giai nói.
Trần Vĩ nói: “Em không nói trước với anh, nên anh chỉ mua có hai vé thôi.” Nói đoạn, anh ta cúi đầu xin lỗi ba người Dương Hồng Quyên, cười xoà: “Xin lỗi các cô, tôi chỉ mua có hai vé cho tôi và Tống Giai thôi.”
“Không sao đâu.” Dương Hồng Quyên, Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu đồng thanh đáp.
Trần Vĩ và Tống Giai đi trước, còn bọn Dương Hồng Quyên vẫn tiếp tục xếp hàng.
Dương Hồng Quyên đứng thứ nhất trong ba người, nhưng người đứng trước cô lại là Quan Triết.
“Cậu nhìn kìa! Trong ký túc xá bọn mình còn có cả Lưu Tư Vũ nữa đó!” Hứa Đồng kinh ngạc nói.
Dương Hồng Quyên quay đầu lại nhìn thoáng qua. Đúng thật là cô cũng nhìn thấy Lưu Tư Vũ, Trần Mỹ Tình và Quách Thiến. Cô thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn về phía trước. Hàng nhích lên rất nhanh. Cho đến khi sắp tới lượt Dương Hồng Quyên, cô không khỏi mừng rỡ. Nào biết lúc này có vài người mua vé xong rồi đi tới, cười khoe với hàng người đang đứng đợi phía sau: “Không còn bao nhiêu vé nữa đâu.”
Dương Hồng Quyên vội vàng hỏi: “Bạn gì ơi, còn cỡ bao nhiêu vé thế?”
“Nãy mình hỏi người bán vé, họ bảo là còn tầm mười tám vé đó.” Bạn nam kia trả lời.
Dương Hồng Quyên nói cảm ơn. Sau đó đưa mắt nhìn Hứa Đồng.
“E là bọn mình không mua được rồi.” Trương Miểu Miểu nói thẳng.
Dương Hồng Quyên vội vàng đếm số người đứng trước, nói: “Phía trước tụi mình còn cỡ sáu người. Cứ cho là mỗi người mua hai tấm, chí ít bọn mình vẫn còn cơ hội đấy.”
Đến Quan Triết. Anh ta hỏi người bán vé còn khoảng bao nhiêu vé nữa. Người bán trả lời: “Còn năm vé cuối cùng.”
Nghe được tin đó, Dương Hồng Quyên đứng sau Quan Triết thở phào. Vẫn còn ba vé, vậy là vừa đủ cho ba đứa bọn cô. Dương Hồng Quyên mỉm cười, hoàn toàn vừa ý.
Đúng lúc này, cô nghe Quan Triết nói: “Tôi lấy ba vé.”
Dương Hồng Quyên trừng to mắt. Ba vé? Mua tận ba vé á? Nếu Quan Triết mua ba tấm thì sao bọn cô mua gì được nữa chứ!
Khi Quan Triết mua xong, người bán vé thông báo hết vé. Những người xếp hàng phía sau tiếc nuối thở dài, đành phải rời đi.
“Một mình anh mà mua cả đống vé thế hả?” Dương Hồng Quyên nhịn không được, khó chịu lên tiếng.
Quan Triết nói: “Đương nhiên là để xem phim rồi.”
Dương Hồng Quyên nhíu mày.
“Cơ mà, tôi có thể cho cô một tấm đấy. Với điều kiện, cô phải đi xem phim với tôi.” Quan Triết nói.
Dương Hồng Quyên dứt khoát nhìn anh ta, đáp: “Không.” Sau đó quay lại nói với Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu: “Không mua được vé, tụi mình đi thôi.”
Ba người buồn bã rời khỏi hội trường. Lưu Tư Vũ và đám bạn cũng không mua được, thất vọng tràn trề mà bỏ đi.
Buổi tối, Tống Giai và Trần Vĩ đến hội trường sớm. Dương Hồng Quyên, Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu bật TV mà xem. Vào hai ngày thứ Sáu và thứ Bảy, ký túc xá sẽ mở TV muộn đến tận mười hai giờ đêm. Không đi xem phim được thì đành phải xem TV đỡ vậy.
Vài phút sau, điện thoại ký túc xá lại đổ chuông. Dương Hồng Quyên đứng lên nghe máy, bởi vì, giữa ba người, cô là người duy nhất không dùng điện thoại di động, nên điện thoại reo lên, chắc chắn là tìm cô.
Như thường lệ, người gọi là Viên Phi. Anh gọi điện thoại bảo cô xuống dưới. Dương Hồng Quyên viện một lý do với các bạn cùng phòng rồi đi xuống.
Cô vừa xuống lầu, Viên Phi đã đứng đó chờ, trên tay anh là hai tấm vé xem phim. Anh hào hứng hỏi: “Chúa tể của những chiếc nhẫn 3, mình đi xem nhé em?”
Dương Hồng Quyên vui mừng khôn xiết: “Anh mua vé hả? Anh mua khi nào thế?”
“Ngày hôm qua.”
Hôm qua? Hôm nay mới bắt đầu bán vé mà?!
Viên Phi nói: “Vé nội bộ.”
Dương Hồng Quyên càng thêm khó hiểu: “Vé nội nộ? Ý là sao anh lại có được vé nội bộ ấy?”
“Hôm qua giáo sư Hoàng đưa cho anh. Thầy ấy bảo là thưởng.”
Cô đã xếp hàng cả buổi trời, nào ngờ anh đã có vé từ lâu. Họ cũng có thể được đi xem phim rồi, Dương Hồng Quyên kích động không thôi.
Trên đường đến hội trường, những khi không có ai quen biết, Viên Phi sẽ tranh thủ cơ hội nắm lấy tay Dương Hồng Quyên.
“Hôm nay là ngày đầu tiên hai đứa mình chính thức hẹn hò.” Viên Phi quay đầu nói với Dương Hồng Quyên.
Khoé môi của Dương Hồng Quyên giương lên.
Cả bộ phim kéo dài tận ba tiếng đồng hồ. Sau khi đèn trong hội trường tắt, Viên Phi liền nắm lấy tay Dương Hồng Quyên. Thỉnh thoảng cô cũng có hơi mất tập trung. Viên Phi véo nhẹ vào tay cô, nhỏ giọng rồi cười nói: “Chắc em chưa nghe thấy câu thoại vừa rồi nhỉ?”
“Vậy anh nói em biết đi.” Dương Hồng Quyên cười.
“Ngay cả những người tầm thường nhất cũng có thể thay đổi tiến trình của lịch sử.”
Dương Hồng Quyên gật đầu, cười: “À.”
Sau đó, Dương Hồng Quyên nói: “Lời anh vừa nói, em nghe không có rõ.”
“Một số người chọn cô đọng toàn bộ cuộc đời mình chỉ trong vài phút.”
Dương Hồng Quyên gật đầu.
Viên Phi nghiêng đầu, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Hôm nay hẹn hò, mà sao em thất thần quá vậy?”
Dương Hồng Quyên mỉm cười: “Chỉ thỉnh thoảng thôi mal
Sau khi phim chiếu xong, Dương Hồng Quyên và Viên Phi tránh Tống Giai và Trần Vĩ mà chạy ra khỏi hội trường.
“Phim hay không em?” Viên Phi hỏi Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên cười, đáp: “Hay anh.”
“Em thấy phim cảnh đẹp không?”
“Em thấy trong đó cảnh nào cũng đẹp hết đó anh.”
“Còn anh thì thấy anh đẹp hơn cơ.” Viên Phi cười.
Dương Hồng Quyên trừng mắt nhìn anh một cái. Sau đó, cô nhanh chóng chạy về phía trước. Vừa rồi trong hội trường, cô có quay đầu lại nhìn anh mấy lần. Thỉnh thoảng lại thất thần, ngờ đâu bị anh nhìn thấy mất.
Cô vừa chạy, đã bỏ rơi Tống Giai và Trần Vĩ ở phía sau hội trường. Sau đó, lúc xuống dốc, cô gần như không thể phanh lại được nữa, hên là Viên Phi đã nhanh chóng vươn tay ra ôm eo cô mới dừng cô lại kịp.
“Làm gì có ai đâu, em không cần phải chạy nhanh như vậy làm gì.” Anh xoay người, đối mặt với cô rồi mỉm cười.
Dương Hồng Quyên gật đầu.
Dương Hồng Quyên bị anh ôm vào trong ngực, hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như có thứ gì đó lóe lên trong mắt. Nhìn nhau thật lâu, Viên Phi từ từ giơ một tay lên, nhẹ nhàng đặt ở trên ót của nàng.
“Anh Phi!”
thanh từ phía sau đột ngột vang lên, khiến Dương Hồng Quyên ngượng ngùng đẩy Viên Phi ra. Viên Phi ho nhẹ một tiếng, quay người thì nhìn thấy Liêu Cường.
“Cậu từ đâu chui đến vậy?” Viên Phi không vui nói.
“Từ đó bò lên á!” Liêu Cường chỉ vào góc tường ở phía sau.
Viên Phi quét mắt nhìn anh ta một cái.
Liêu Cường nhìn Dương Hồng Quyên không chớp mắt, đoạn nói: “Tôi có việc, đi trước nha! Bye bye, người đẹp.”
Nói xong liền nhanh chóng bỏ chạy.
Gò má của Dương Hồng Quyên như bị nhuộm đỏ: “Sao anh ấy lại bò lên từ chỗ đó vậy?”
“Cách tường ngăn không xa là một tiệm net. Chắc là cậu ta lại lén lên mạng gần đó rồi.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên như bừng tỉnh. Sau đó, cô nói với anh: “Anh ấy, hình như là đã nhìn thấy hai đứa mình.”
“Không sao đâu, bạn cùng phòng của anh sẽ không đi nhiều chuyện khắp nơi làm gì cả.”
Sau khi Dương Hồng Quyên trở lại ký túc xá. Bấy giờ cô chợt nhớ đến chuyện xảy ra trên đường về. Khi đó, Viên Phi đặt tay lên ót cô, hình như là anh muốn hôn nhỉ?
Nghĩ đến đó thôi, trái tim cô đã loạn nhịp. Thế nhưng tiếc là, vẫn chưa hôn được.
Chủ nhật này, lớp của Dương Hồng Quyên sẽ tổ chức hoạt động tập thể cho cuối học kỳ – bằng xe đạp. Tuyến đường bắt đầu từ cổng chính của trường, đi đến tận trạm thuỷ điện thành phố. Quãng đường đi là gần 20km, và cả 40km cho đường về. Ngoài ra còn có thể dẫn theo “người nhà”. Người nhà này chủ yếu là bạn trai hay bạn gái của các bạn học trong lớp, đương nhiên là cũng có thể dẫn thêm người khác nữa.
Phòng của Dương Hồng Quyên, có mỗi Tống Giai là sẽ dẫn theo Trần Vĩ. Còn Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu thì không dẫn theo ai cả.
“Bọn tớ có người nhà nào cần dẫn đi đâu.” Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu trăm miệng một lời. Sau đó hai người họ quay đầu hỏi Dương Hồng Quyên: “Còn cậu thì sao?”
Vì mối quan hệ của Dương Hồng Quyên và Viên Phi là kiểu quan hệ không công khai. Cô không thể dẫn anh đi, đành đáp: “Tớ cũng đi một mình.”
“Lúc trước không phải cậu rất thân với anh trợ giảng gì đó sao? Cứ dẫn anh ấy theo đi!” Hứa Đồng trêu ghẹo.
Dương Hồng Quyên vội vàng nói: “Hai người bọn tớ không quen lắm.”
Tối hôm sau, Viên Phi hẹn Dương Hồng Quyên đến phòng đọc sách. Nghe Dương Hồng Quyên nhắc đến chuyện này, anh liếc cô một cái: “Không phải là rất quen sao?”
Viên Phi hừ một tiếng: “Anh đang không vui đấy.”
Dương Hồng Quyên nghiêng đầu, chống cằm. Cô mỉm cười nói: “Trợ giảng Viên à, phải làm sao đây?”
Viên Phi suy nghĩ một chút: “Gọi cái gì dễ nghe xem nào?”
Dương Hồng Quyên im lặng như đang suy nghĩ. Còn chưa kịp gì đã bật cười, sau đó mới nói: “Phi Phi.”
Viên Phi cuộn quyển sách lại, nhẹ nhàng gõ lên đầu cô: “Em gọi anh đàng hoàng xem nào.”
Dương Hồng Quyên từng nghe bạn cùng phòng gọi anh là anh Phi, vì thế nên cô gọi theo: “Anh Phi.”
Viên Phi nói: “Em bỏ cái từ sau đi.”
Dương Hồng Quyên lắc đầu, cô kêu không nên lời.
“Em kêu đi, giờ anh đang bực lắm đó.”
Dương Hồng Quyên do dự. Cô cứ ấp a ấp úng, rốt cuộc vẫn phải mở miệng lên tiếng: “Anh.”
Viên Phi thoả mãn, dặn dò: “Hoạt động của lớp em nhiều người, nhiều xe. Lúc em đạp, nhớ là phải chú ý an toàn nha em.”
“Anh đừng lo.”
*
Cái lạnh ngày càng tăng, đặc biệt là khi màn đêm buông xuống. Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu quyết định ở lại ký túc xá, tìm kiếm sự ấm áp bên trong. Tống Giai, không hề nao núng, vẫn giữ thói quen ra ngoài gặp Trần Vĩ. Dương Hồng Quyên, không hề sợ cái lạnh, vẫn đều đặn đến thư viện hoặc phòng học, đối mặt với gió lạnh.
Hai ngày sau, vào buổi trưa, Viên Phi gọi điện cho Dương Hồng Quyên, hẹn cô đến phòng 408 của tòa nhà số ba để đọc sách buổi tối. Khi Dương Hồng Quyên đến, cô ngạc nhiên thấy có tận ba người trong phòng: hai cô gái và một chàng trai, chàng trai duy nhất trong phòng đó chính là Viên Phi. Ba người họ ngồi cách xa nhau, không nói chuyện, trông như người lạ.
Dương Hồng Quyên lặng lẽ tiến đến một khoảng trống, rồi ngồi xuống. Cô cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với Viên Phi.
Viên Phi quay đầu, khẽ vẫy tay, ra hiệu kêu cô đến. Dương Hồng Quyên lặng lẽ bước đến ngồi im.
“Các cô ấy không biết chúng ta đâu”. Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên nở nụ cười. Cô ghé đầu lại, nhot giọng hỏi: “Anh đang đọc gì đó?”
Viên Phi cho cô xem bìa sách, là sách chuyên ngành của anh. Rồi anh nhìn cô, khi cô lấy từ trong túi ra một quyển giáo trình tiếng Anh và tiếng phổ thông, nói: “Bắt đầu xem đi.”
Dương Hồng Quyên gật đầu.
.Khi Dương Hồng Quyên đến 408, phòng học đã có bốn người. Mọi người đều chăm chú đọc sách, bầu không khí yên ắng bao trùm, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chân khe khẽ.
Mãi cho đến khi toà nhà tắt đèn, bốn người họ mới rời đi.
Vào buổi tối ngày hôm sau, Viên Phi lại hẹn Dương Hồng Quyên đến toà nhà số ba, phòng 408 kia. Phòng học đó, nơi họ cùng nhau đọc sách, hôm nay có thêm một người, một nữ sinh. Cả ba đắm chìm trong những trang sách cho đến khi ánh đèn tắt lịm.
Tối thứ ba, như thường lệ, Dương Hồng Quyên và Viên Phi hẹn nhau tại tòa nhà số ba, phòng 408. Bầu không khí vẫn vậy, ba người trong phòng, cùng một sinh viên nam đang thể hiện sự khó chịu rõ ràng. Anh ta liên tục giậm chân, sự lạnh lẽo cùng bực bội đó dường như lan tỏa. Dương Hồng Quyên cũng bắt đầu có cảm giác tương tự. Cô nhìn Viên Phi, người vẫn tập trung vào quyển sách của mình. Cô nhận ra một điều, những cuộc hẹn của họ đều xoay quanh việc đọc sách trong phòng học. Cô hỏi nhỏ Viên Phi: “Trợ giảng Viên, anh thích đọc sách đến vậy sao?”
Viên Phi quay đầu nhìn cô: “Em không thấy sao? Bên ngoài trời lạnh lắm đó.”
Dương Hồng Quyên nói: “Lạnh thật. Hay là chúng ta về sớm chút đi anh? Chăn trong ký túc xá ấm lắm.”
Viên Phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thì phì cười. Nh gập sách lại, nhét vào giỏ rồi nói: “Vậy thì đi thôi.”
Dương Hồng Quyên lầm tưởng anh đang đề cập đến việc trở về ký túc xá, vì vậy cô sắp xếp sách và đi theo anh ra khỏi phòng học. Gió lạnh ùa vào ngay khi họ ra ngoài, làm cô rùng mình, song một cảm giác bất an mơ hồ khiến cô không nói lời nào.
Khi cả hai đi được một lúc, Dương Hồng Quyên thấy đường đi khác hướng ký túc xá. Cô bèn hỏi: “Trợ giảng Viên, mình không về ký túc xá ạ?”
“Giờ còn sớm. Nếu em về ký túc xá sớm, anh sợ là em sẽ ngủ không được.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên rầu rĩ hỏi: “Sao anh biết em ngủ không được?”
“Thì là anh biết thôi.”
Dương Hồng Quyên từ chối cho ý kiến.
Viên Phi dắt cô đến trước một ngã rẽ rồi dừng bước. Một bên là đường lớn, bên còn lại là một lùm cây. Đèn đường đêm đông so với các mùa khác còn tối hơn, cả đường lớn không sáng là bao. Lùm cây bên cạnh càng thêm tăm tối.
Bước chân của Viên Phi dừng lại, anh dắt Dương Hồng Quyên vào lùm cây.