Sau này, La Trì có thể nói với họ rằng tôi ra đi rất thanh thản. Y học giờ tiên tiến, tôi chẳng phải chịu đau đớn gì cả.
Tôi ngồi một mình thật lâu, ôm gối, gục đầu ngủ gật. Không ngờ lúc ngẩng lên thì trời đã sẩm tối.
Mở điện thoại ra, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Tôi tùy tiện chọn một cuộc và gọi lại.
Giọng Lục Thời Dư vang lên, mang theo sự giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi:
“Anh gọi cho em bao nhiêu cuộc, sao không nghe máy?”
Tôi sững người vài giây mới phản ứng lại được, bản năng cảm thấy hình như mình đã quên điều gì đó:
“Có chuyện gì à?”
Anh im lặng một lúc, hơi thở nặng nề như đang cố nén giận:
“Em đang ở đâu?”
Tôi nhìn quanh một chút:
“Bờ sông Lộc Giang.”
Anh đáp ngắn gọn:
“Đứng yên đó, anh tới đón em.”
Tôi siết chặt khăn choàng, ngoan ngoãn đứng đợi.
Lục Thời Dư đến nhanh hơn tôi tưởng. Xe vừa dừng, anh đã bước nhanh đến chỗ tôi, ánh mắt lo lắng đảo qua khắp người tôi như để xác nhận xem tôi có bị gì không.
Thấy tôi vẫn ổn, anh mới bình tĩnh lại.
“Em tới đây làm gì?” anh hỏi.
Tôi còn chưa kịp đáp thì bất ngờ hắt hơi một cái.
Sắc mặt anh lập tức sa sầm lại, cởi áo khoác quấn chặt lấy tôi.
Tôi thực lòng không muốn nhận, vì cái áo này trưa nay vẫn còn nằm trên vai Triệu Y.
Mùi nước hoa trên áo vẫn còn phảng phất.
Tôi bước theo sau anh, lén cởi áo khoác ra.
Lục Thời Dư mở cửa xe, bất ngờ quay đầu lại nhìn tôi, cau mày:
“Sao thế?”
Tôi khẽ nói:
“Triệu Y từng mặc rồi.”
Cô ấy mặc rồi, tôi không cần.
Nghe có vẻ ấu trĩ thì cũng kệ.
Tôi sắp c.h.ế.t rồi, cần gì phải cư xử quá tử tế nữa, đúng không?
“Ai nói?” Anh kéo lại chiếc áo, lần nữa phủ lên người tôi, nhưng vẻ mặt lại dịu đi:
“Cô ấy mặc rồi thì sao? Em muốn bệnh nặng hơn à?”
Trong xe, anh bật máy sưởi.
Tôi nói:
“Nóng.”
Anh thản nhiên:
“Đáng đời.”
9.
Sau vụ tai nạn năm đó, Lục Thời Dư lái xe cẩn thận hơn hẳn, đoạn đường chỉ năm cây số mà anh chạy mất hơn mười phút.
Vừa vào nhà, anh bỗng nắm lấy tay tôi, cúi đầu ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người tôi:
“Uống bao nhiêu rồi?”
“Một lon.”
Rõ ràng anh không tin.
Tôi định giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng đã hắt hơi liên tục mấy cái.
Anh đưa tay áp lên trán tôi kiểm tra:
“Sốt à?”
Có lẽ do hắt hơi mạnh quá, bên trong mũi lại có gì đó chảy ra.
Lục Thời Dư cau mày:
“Em bị sao thế?”
Tôi lắc đầu, lấy tay bịt mũi:
“Chắc bị nhiệt trong người thôi.”
Nhưng m.á.u mũi tuôn ra như vòi nước bị vặn hỏng. Ánh mắt anh lập tức thay đổi.
Anh lập tức bảo tôi ngửa đầu, bóp chặt cánh mũi, rồi vội vàng vào phòng lục tìm bông y tế nhét vào mũi tôi.
Anh nhìn tôi chăm chú, động tác cẩn thận mà nhẹ nhàng.
Máu mũi cuối cùng cũng cầm lại được, nhưng mặt mũi và cổ tôi lấm lem m.á.u khô dính nhớp nháp.
Lục Thời Dư lấy khăn ấm lau sạch cho tôi, đến đoạn n.g.ự.c thì tay anh khựng lại đôi chút.
Tôi kéo tay áo anh, chỉ vào một vết m.á.u lốm đốm nhỏ:
“Dính lên người anh rồi.”
Anh không để tâm, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi, lông mày hơi nhíu lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hắt hơi cũng chảy m.á.u mũi, em làm bằng sứ à?”
Tôi gật đầu, thành thật thừa nhận:
“Ừ, em yếu mà.”
Tôi nói thật lòng.
Anh nhìn tôi một lúc:
“Em gầy đi rồi phải không?”
Anh vẫn nhớ cân nặng của tôi sao?
Lục Thời Dư vào bếp, nấu cho tôi một tô mì nóng hổi, thơm nức mũi.
Rồi ngồi nhìn tôi ăn hết sạch không chừa giọt nước.
Lâu lắm rồi tôi mới được ăn no đến vậy.
Bụng phồng lên một vòng, no đến mức không nhúc nhích nổi.
Anh lấy đồ ngủ ra, ngồi xuống giúp tôi thay giày. Khi cúi đầu, mấy lọn tóc xòa xuống che mất ánh mắt, khiến anh trông dịu dàng và kiên nhẫn đến lạ.
Trong thoáng chốc, tôi ngỡ như mình đã quay lại những ngày xưa ấy.
Khi tôi còn kén ăn, thiếu dinh dưỡng, anh cương quyết không chiều chuộng nữa, bắt tôi phải tập ăn uống đàng hoàng.
Thật ra tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh.
Năm đó anh thi điểm cao như vậy, rõ ràng có thể vào một trường top 5 toàn quốc, tại sao lại chọn ở lại ngôi trường hạng xoàng như chúng tôi?
Anh từng nói vì xa nhà quá, không muốn bị gia đình làm phiền, liệu có phải lời thật lòng?
Hay là anh sợ tôi một mình đi học xa, sẽ bị người ta bắt nạt?
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không hỏi ra.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lục Thời Dư nhận được một cuộc điện thoại.
Anh đứng dậy, đi sang một bên nghe máy. Giọng điệu dịu dàng, ánh mắt cũng trở nên mềm mại:
“Ừ, tìm thấy rồi.”
Có những chuyện là do số phận an bài.
Nếu năm đó anh không chọn vào trường này, thì đã chẳng gặp được Triệu Y.
Dù sau đó Triệu Y vì áp lực mà chọn đi với người khác, nhưng từng ấy năm trôi qua, đến cuối cùng hai người ấy vẫn là tâm ý tương thông.
Lục Thời Dư, em không còn nhiều thời gian nữa.
Hãy đi hết đoạn đường còn lại với em, rồi anh sẽ được tự do.
10.
Chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật tôi.
Dạo gần đây, tôi cảm nhận rất rõ ràng cơ thể mình yếu đi từng ngày. Liều thuốc giảm đau tăng dần, nhưng cơn đau lại càng lúc càng dữ dội.
La Trì cũng nói với tôi rằng tình hình của tôi không khả quan.
Tôi bám sát lấy Lục Thời Dư, cứ thì thầm bên tai anh mãi không thôi:
"Dẫn em đi xem cực quang có được không?"
"Không phải nói năm sau rồi sao?"
"Em không đợi được nữa rồi."
Anh có biết không?
Cực quang là biểu tượng của may mắn.
Người nhìn thấy cực quang sẽ có được hạnh phúc suốt cả đời.
Lục Thời Dư bị tôi quấn riết đến phát bực:
"Được rồi."
"Thật không?"
Anh đáp gọn lỏn:
"Ừ."
Đôi mắt tôi lập tức sáng rỡ lên, tôi vòng tay ôm chặt cổ anh, rồi hôn nhẹ lên chóp mũi anh một cái.
Lục Thời Dư khựng lại trong giây lát, toàn thân căng cứng, nhưng cũng không hề đẩy tôi ra.
11.
Tôi đã ngủ rất lâu.
Khi tỉnh lại, trời đã vào rạng sáng.
Đêm lạnh như nước, cả thành phố lặng yên như thể chưa từng có người sống.
Lục Thời Dư nhắn tin báo bình an, nói rằng anh đã đến Anh an toàn.
Tôi không trả lời.
Tôi không thể ngủ lại được nữa, chỉ biết ôm gối ngồi bó gối trên giường.
Thật ra cũng không sao cả.
Tôi vốn dĩ đã không định để anh biết bệnh tình của mình. Giờ anh ra nước ngoài rồi, cũng sẽ không hay tin tôi đã chết.
Trong cơn mơ hồ, tôi lại nhớ về rất nhiều chuyện xưa cũ.