Cho Tôi Sự Bình Yên

Chương 5



Hồi nhỏ, sức khỏe tôi rất yếu, dễ dị ứng, lại bị viêm mũi, không chịu được bụi. Mỗi lần đến lượt tôi trực nhật, anh đều chủ động qua lớp tôi quét dọn, lau bảng thay tôi.



Mùa đông tôi trượt ngã trên nền tuyết, anh cởi găng tay đeo cho tôi rồi cõng tôi về nhà.



Tôi bị cảm, đau họng không nuốt nổi cơm, nhà lại chẳng có người lớn, anh nấu cháo, để nguội từng thìa một rồi đút cho tôi ăn.



Và còn cả lần tai nạn ấy, nếu anh không chắn trước mặt tôi, có lẽ người c.h.ế.t đã là tôi rồi.



Mỗi lần anh lạnh lùng với tôi, tôi lại dùng những điều tốt đẹp anh từng làm để cân bằng lại.



Cứ như thế, từng ngày, từng năm, từng chuyện, anh tốt với tôi bao nhiêu, tôi lại tha thứ bấy nhiêu.



Tôi vẫn luôn thích anh.



Vì có những ký ức, cần rất nhiều lần tổn thương mới có thể xóa nhòa.



Mà những điều tốt đẹp anh từng làm cho tôi, không thể nào xóa nổi.



Tôi đi chân trần, bước vào thư phòng của Lục Thời Dư.



Anh rất hiếm khi cho tôi vào đây.



Ở một góc giá sách phủ bụi, tôi tìm thấy một cuốn sổ vẽ cũ.



Phải rồi, ngày trước, anh rất thích vẽ.



Ngoài những bản phác họa đủ kiểu, tôi lật đến một trang có chữ viết tay:



[Tôi biết Ngô Ngu không có mẹ rất tội nghiệp, nhưng tôi không thích cô ấy.]



Nét chữ còn non nớt, chắc là anh viết khi còn nhỏ.



Tôi hơi chần chừ… rồi tiếp tục lật sang.



[Từ khi cô ấy đến nhà, bố mẹ tôi chỉ nhìn thấy mỗi cô ấy.

Lúc đi xe, vì cô ấy say xe, mẹ luôn bế cô ấy vào lòng.

Món tôi thích ăn, cô ấy không thích.

Thế là bố mẹ chỉ nấu món cô ấy thích.

Tôi bệnh rồi, cũng chẳng ai nhận ra.]



Ngực tôi chợt nhói lên.



Thì ra, từ khi tôi xuất hiện, chú dì đã vô tình bỏ quên anh nhiều đến thế.



Mà khi ấy, anh cũng chỉ là một đứa trẻ.



Một người lạ xuất hiện, cướp đi sự quan tâm và tình yêu của bố mẹ, anh dựa vào cái gì phải bao dung?



Những dòng sau bắt đầu dày hơn:



[Cô ấy nhặt một con mèo con bị mắc mưa về, không nuôi sống được, khóc nức nở.

Tôi ôm cô ấy, cô ấy lập tức nhào vào lòng tôi.

Mắt mũi nước mắt nước mũi tèm lem hết cả áo, thật dơ.]



[Bố mẹ quên sinh nhật tôi, nhưng cô ấy thì nhớ.

Cô ấy còn chạy khắp lớp thông báo, bắt cả lớp và cô giáo hát mừng sinh nhật tôi.

Tôi chẳng dám ngẩng đầu lên, mất mặt c.h.ế.t đi được.]



[Tôi không cho cô ấy gọi tôi là anh, nhưng cô ấy không nghe.

Tôi không phải anh trai cô ấy.

Làm anh là phải nhường nhịn hết mọi thứ cho cô ấy à?

Bố mẹ tôi nói thế.]



[Hay là… ai cô ấy cũng gọi là anh?]



Cuốn sổ hầu hết là tranh, chỉ những chuyện quan trọng anh mới viết vài dòng.



Tôi lật đến một trang:



[Hôm nay nghe cô ấy nói với mộ con mèo con: Nếu không làm vừa lòng anh ấy, mình sợ chú dì sẽ trả mình về.’

Lúc ấy tôi thấy hơi buồn.]



Mắt tôi dần nhòe đi.



Hồi nhỏ, tôi đã rất muốn được sống cùng chú dì, cùng anh, trở thành một gia đình thật sự.



Tình cảm dành cho anh, cũng pha lẫn cả sự khát khao có một mái nhà.



Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không thật lòng yêu anh.



Sau khi trưởng thành, Lục Thời Dư hầu như không viết nhật ký nữa.



Trang cuối chỉ có một câu ngắn:



[Cô ấy tưởng tôi say rượu. Đồ ngốc.

Đàn ông mà say, thì làm gì có tác dụng được.]



Tôi tách trang gần cuối ra, giấy đã ố vàng, dính chặt vào nhau,bên trong có một đoạn nữa:



[Triệu Y rất giống tôi.

Tôi thấy ở cô ấy nhiều điểm tương đồng, cả những vết nhơ trong tâm hồn.

Có lẽ, cô ấy… có thể làm bạn gái tôi.]



Tôi ngẩn người một lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Hóa ra, đến cuối cùng, anh nhận ra Triệu Y mới là người phù hợp với anh nhất.



Thì ra tuổi thơ trong ký ức của tôi… lại chẳng hề giống ký ức của anh.



Thì ra… tôi đã vô tình ngăn cản anh nhiều đến thế.



Tôi cầm bút, viết lên mặt sau cuốn sổ vài chữ:



[Xin lỗi anh.]

12.



Cơn đau đầu lại tái phát. Mỗi lần lên cơn, toàn thân tôi như bị xé nát.



Thuốc giảm đau chẳng còn tác dụng gì nữa, đúng không?



Tôi nhìn vào chính mình trong gương, thật lòng mà nói, trông chẳng còn đẹp nữa.



Phần má từng tròn trịa mang nét trẻ con giờ đã gầy gò, xương xẩu.



Lục Thời Dư không thích kiểu con gái “em gái bé bỏng”, có lẽ… giờ anh sẽ thích tôi hơn rồi.



Thậm chí nếu ai bảo tôi là “cô của anh ấy” chắc cũng không sai biệt là bao.



Cơn đau khiến tôi run rẩy, cả người bủn rủn, ý thức mơ hồ.



Hạt Dẻ Rang Đường

Trong khoảnh khắc yếu đuối ấy, tôi không kìm được, muốn gọi điện cho Lục Thời Dư.



Ngón tay chạm đến tên anh trong danh bạ.



Nhưng cuối cùng tôi vẫn không ấn nút gọi.



Tôi là một người rất ích kỷ.



Trong lòng tôi luôn tồn tại những suy nghĩ ích kỷ, đen tối.



Rõ ràng biết anh không hề yêu tôi, vậy mà tôi vẫn ép anh ở bên cạnh mình, vẫn lợi dụng cái gọi là trách nhiệm để trói buộc anh.



Lần này… thôi vậy.



13.



Sinh nhật tôi, Lục Thời Dư gọi cho tôi rất nhiều cuộc.



Tôi nhìn màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tắt đi.



Cuối cùng, tôi vẫn nhận cuộc gọi.



“Sao bắt máy chậm vậy?” bên kia có tiếng ồn ào, chắc là anh đang ở nơi đông người.



“Em ngủ quên rồi.” tôi đáp khẽ.



“Đã ăn bánh kem chưa?” anh hỏi.



Tôi gật đầu:

“Ăn rồi.”



“Là bố mẹ mừng sinh nhật cùng em à?”



Sao tôi dám để chú dì nhìn thấy dáng vẻ của tôi bây giờ?



Tôi đã nói dối họ rằng mình đi du lịch, muốn khám phá nửa bên kia của thế giới, có lẽ rất lâu mới về.



“Không phải.” tôi cười “Là bạn bè.”



Anh im lặng một giây:

“La Trì à?”



Thực ra anh ấy là người bạn thân thiết nhất mà tôi còn giữ liên lạc suốt ngần ấy năm.



“Đúng rồi. Bánh là anh ấy mua. Nhưng tức lắm, mua lớn hơn em một tuổi.”

“Còn cố tình nói rằng vì em sinh cuối năm, nên tính theo tuổi ta. Thật là phiền c.h.ế.t đi được.”



Sự thật là tôi đã lâu lắm không gặp La Trì rồi.



Lục Thời Dư chỉ khẽ “ừ” một tiếng.



“Dạo này em hay bị đau bụng, cả tim cũng đau, đau đến mức lăn lộn dưới sàn luôn ấy.”



Tôi muốn làm nũng một chút, nhưng giọng đã khàn đặc, nên hiệu quả không như mong đợi.



“Anh về sớm được không? Em muốn gặp anh.”



Anh có từng nghe chuyện "Cậu bé chăn cừu và con sói" chưa?



Trước kia, có lần Lục Thời Dư định đi công tác với Triệu Y. Tôi cũng muốn theo, nhưng anh không đồng ý.



Tôi giận dỗi, dọa sẽ tự tử nếu anh không cho tôi đi. Đêm trước khi họ khởi hành, tôi nhắn cho anh:



“Nếu anh không dẫn em đi, em sẽ c.h.ế.t cho anh xem.”



Chỉ là lời giận hờn vu vơ, ai ngờ anh tin thật.