Cho Tôi Sự Bình Yên

Chương 6



Anh chạy về trong hoảng loạn, còn tôi thì ngồi khoanh chân dưới đất, cầm con d.a.o ăn phương Tây chưa mài lưỡi, kề kề lên cổ tay.



Sự lo lắng trong mắt anh lập tức chuyển thành lạnh lùng.



Từ sau chuyện đó, mỗi lần tôi nói mình không khỏe, với anh mà nói chỉ là làm quá, là gây chuyện.



Tôi càng muốn anh quay về sớm, thì anh lại càng chẳng muốn về.



Tôi biết rất rõ điều này.



Quả nhiên, đầu dây bên kia buông ra một câu hờ hững:

“Đợi anh xong việc đã.”

Rồi cúp máy.



Biết nói sao nhỉ…



Muốn anh yêu tôi thì khó thật đấy. Hai mươi năm rồi, vẫn không làm được.



Nhưng nếu muốn anh ghét tôi, thì tôi biết cách. Biết rõ nữa là đằng khác.



Chỉ hy vọng… khi một ngày nào đó anh nghe tin tôi chết, sẽ bớt đau lòng đi một chút.



Nếu như… anh còn thấy đau lòng vì tôi.

14.



Một tháng sau.



Tôi ngồi nghe nhạc trong một quán bar nhỏ yên tĩnh. Bàn bên cạnh là mấy người bạn của Lục Thời Dư, cả nam lẫn nữ.



Tôi đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp, lại mặc đồ đen từ đầu đến chân, co người thu mình trong góc, nên không ai nhận ra tôi.



Từ những câu chuyện phiếm của họ, tôi nghe thấy tên mình.



Thì ra Lục Thời Dư định chia tay tôi.



Anh nói mối quan hệ này kéo dài quá lâu, cả hai đều mệt mỏi, đều chán nản.



Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi quyết định bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trong nhà.



Quần áo, giày dép, bàn chải, ly đánh răng, cả những món đồ trang trí rẻ tiền mà tôi từng cố mang vào,lớn có, nhỏ có, miễn là thuộc về tôi, tôi gom hết lại.



Như vậy, khi bạn gái mới của anh dọn đến, sẽ không còn nhìn thấy chút dấu vết nào của tôi và không còn lý do để cãi nhau với anh nữa.



Tôi đóng gói tất cả, phần lớn đem vứt ra bãi rác, một số thì bán lại đồ cũ.



Trong số đó có cả album ảnh cưới của chúng tôi.



Bức ảnh ấy được chụp nhân chuyến du lịch nước ngoài cùng gia đình, khi cả nhà muốn thử cảm giác "làm đám cưới ở trời Tây". Chú dì cũng có một bản.



Tôi từng rất quý những bức ảnh đó, treo ở chỗ trang trọng nhất trong nhà.

Hạt Dẻ Rang Đường



Nhưng ảnh cưới thì chẳng ai mua lại cả. Chỉ có thể ném đi.



Trước khi rời đi, tôi nhìn căn nhà lần cuối.



Ổn rồi.



Không còn dấu vết nào của tôi nữa.



À không, còn một chú gấu nâu tôi để lại trên ghế sofa ngoài phòng khách.



Tôi từng mua nó vì thấy nó giống Lục Thời Dư.



Trên người nó, tôi gắn một mảnh giấy nhỏ:



"Tặng Gấu Gấu cho Triệu Y nhé."



Lục Thời Dư rốt cuộc yêu Triệu Y đến nhường nào?



Lần đó, ba người chúng tôi cùng đi xe, tôi lái, Lục Thời Dư ngồi ghế phụ, Triệu Y ngồi sau lưng tôi.



Khi bị chiếc xe tải mất lái đ.â.m vào, Lục Thời Dư đã chắn trước người tôi, đỡ lấy mảnh đá bay vào.



Nhưng phần thân xe méo mó đã kẹt chặt tôi lại, hai chân bị ghìm dưới vô lăng, kính vỡ cắm vào đùi, m.á.u tuôn như suối.



Có lẽ là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, lúc đó tôi hoàn toàn tê liệt, thậm chí không cảm thấy đau.



Phía sau truyền đến tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Triệu Y.



Lục Thời Dư mặc kệ cánh tay bị gãy, xuống xe mở cửa chỗ Triệu Y, bế cô ấy ra ngoài.



Chỉ sau khi đã đưa được cô ấy ra khỏi xe, anh mới quay lại nhìn đến tôi.



15.



Lục Thời Dư về nước từ bao giờ? Tại sao… anh không nói với tôi một lời nào cả.



Khi nhìn thấy anh bước xuống từ chiếc taxi trước cổng khu nhà, mặt tôi tái mét, hoảng loạn đến mức không biết nên làm gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Không thể để anh thấy tôi bây giờ trông như thế nào.



Có lẽ anh cảm nhận được ánh mắt tôi đang nhìn, bất chợt… quay đầu nhìn về phía tôi.



Tôi lập tức quay lưng, lúng túng chạy đi, gần như là bỏ trốn.



Hiện tôi đang thuê một căn phòng nhỏ gần đây.



Về đến nơi, cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Là anh.



Có lẽ anh đã về đến nhà, rồi phát hiện ra tôi không còn ở đó nữa.



Tôi cố trấn tĩnh, bắt máy:

"Alo?"



Giọng anh vang lên, lạnh nhạt đến sắc bén:

"Em đang ở đâu?"



Tôi không trả lời.



Anh lặp lại, lần này mang theo một áp lực rõ ràng:

"Anh hỏi lại lần nữa, em đang ở đâu?"



Đầu óc tôi rối bời. Tôi buột miệng bịa đại một lý do:

"Em đi du lịch rồi."



Anh cười nhạt, mỉa mai:

"Du lịch mà mang theo hết đồ đạc? Lúc anh về cứ tưởng nhà bị trộm. Em làm vậy là có ý gì?"



Tôi im lặng vài giây rồi nói khẽ:

"Em muốn dọn ra ngoài ở riêng."



Anh hít một hơi thật sâu.



Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói của anh như sắp tràn cả sự khó chịu ra khỏi màng loa:

"Anh hỏi em một lần cuối, em đang ở đâu?"



Tôi siết chặt điện thoại, chậm rãi nói:



"Chúng ta chia tay đi."



Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.



Tôi dứt khoát cúp máy.



Hai ngày sau, vào một đêm mưa, tôi lén quay về căn biệt thự cũ.



Con gấu bông tôi từng để lại bị vứt ngoài sân.



Nó đã bị mưa làm ướt nhẹp, nhìn bẩn thỉu, tơi tả.



Với tính cách của anh bị tôi đối xử như thế, chắc chắn sẽ không chịu đựng được.



Tôi nhẹ nhàng sờ vào tai gấu, ôm nó mang theo.



Nó vừa to vừa cồng kềnh, vừa nặng lại vừa buồn cười.



Nhét vào hàng ghế sau taxi cũng mất không ít công sức.



Tôi biết trong lòng mình vẫn còn một chút ích kỷ.



Hy vọng sau này, khi anh và Triệu Y sống cùng nhau, có đôi khi nhìn thấy thứ gì đó quen thuộc, sẽ nhớ đến tôi một chút.



Lại hy vọng… anh sẽ chẳng xem tôi là gì cả.



Này, nếu tôi c.h.ế.t rồi…



Lục Thời Dư không được ăn món tôi nấu, không còn nghe thấy giọng tôi, không còn thấy tôi suốt ngày lượn lờ trước mặt làm phiền anh, liệu anh có nhớ tôi không?

16.



Tôi đã sút cân rất nhiều.



Cảm giác như tôi đã không còn cách quá xa với cái “tồi tệ nhất” mà La Trì từng nhắc tới.



An tử không hợp pháp ở trong nước, điều đó khiến tôi buồn bực. Nhưng tôi cũng không muốn đến Thụy Sĩ — một nơi xa lạ chưa từng đặt chân tới — để chết.



Với thể trạng hiện tại, tôi không đủ sức để chịu đựng những hành trình mệt mỏi, gập ghềnh ấy nữa.



La Trì bảo, nếu tôi muốn, anh ấy có thể đưa tôi đi.



Khi nói câu đó, trong mắt anh ánh lên vẻ không đành lòng.



Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cười khẽ:

"Như vậy… chẳng phải quá tàn nhẫn với anh sao?"



Tự tay tiễn tôi rời khỏi thế giới này, về sau, liệu anh có gặp ác mộng mỗi đêm không?