Sau một thời gian dài suy nghĩ, tôi quyết định chọn cách nhảy xuống biển.
Giữa sông, hồ, suối và biển, Lục Thời Dư chỉ không thích biển.
Anh thích dòng suối uốn lượn, thích con sông rộng lớn, thích hồ nước yên bình dịu dàng, nhưng lại không hề thích biển cả bí ẩn và mênh mông.
Anh chính là kiểu người như thế, nhạt nhẽo và khô khan.
Vậy thì càng tốt.
Tôi c.h.ế.t ở nơi anh không thích, sau này anh sẽ đỡ phải buồn lòng mỗi khi nhớ đến tôi.
Sẽ không vì một ánh sóng bạc đầu, một bờ cát dài, mà chợt thắt lòng.
Dù La Trì không muốn nhận, nhưng tôi vẫn để lại một nửa tài sản cho anh trong di chúc.
Dù là bạn hay là bác sĩ, anh đều quá tận tâm và chu đáo, mà tôi thì chẳng có gì để đền đáp.
Nói ra cũng xấu hổ, số tiền tôi để lại, chẳng đáng là bao.
Ban đầu tôi định quay video cho chú dì, nhưng nghĩ đến bộ dạng tiều tụy của mình, lại thôi.
Chỉ viết một bức thư cảm ơn.
Từ nhỏ, tôi đã luôn khao khát được gọi họ một tiếng “bố mẹ”.
Nên trong thư, tôi đã gọi như vậy, mong họ đừng giận.
Gió biển rít lên từng đợt, réo rắt bên tai.
Trong lúc chờ, tôi mở WeChat.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nhìn thấy hình ảnh Lục Thời Dư vừa đăng trong khoảnh khắc (Moments).
Anh và Triệu Y đang ngắm pháo hoa.
Tôi nhớ Triệu Y từng nói, điều cô ấy nhớ nhất của tuổi thơ, chính là pháo hoa.
Vì nó mang theo những ước nguyện trong trẻo và đẹp đẽ nhất của một thời con nít.
Từng chùm pháo hoa bung nở trên bầu trời đêm, rực rỡ đến ngỡ ngàng.
Lấp lánh như dải ngân hà vỡ vụn, rồi từ từ rơi xuống, như cơn mưa sao băng nhẹ nhàng rơi rớt, tựa như dáng hình rực rỡ nhất của sự sống.
Tôi đặt điện thoại lên một phiến đá bên bờ.
Sau đó nhảy thẳng vào lòng biển cả.
17. Phiên Ngoại La Trì
Khi tôi báo tin Ngô Ngu đã mất cho Lục Thời Dư, cậu ta nhíu mày, không tin:
“Đừng đùa kiểu đó.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Tôi điềm đạm đáp:
“Lục tiên sinh, tôi không đùa đâu.”
Tôi đưa cho cậu ta di thư của Ngô Ngu,
“Đây là thư cô ấy để lại cho bố mẹ cậu. Phiền cậu chuyển giúp.”
Cậu ta không nhận lấy, thậm chí không buồn cúi đầu nhìn qua.
“Cô ấy lại làm ầm cái gì nữa đây?”
Tôi bật cười trong lòng một tiếng.
“Lục tiên sinh, t.h.i t.h.ể của Ngô Ngu đã được cảnh sát tìm thấy. Cậu có thể đến nhà xác để xác nhận.”
Nói xong câu đó, tôi quay người bỏ đi.
Không nhìn phản ứng của cậu ta.
Bảy ngày sau khi Ngô Ngu qua đời, Lục Thời Dư mới từ nước ngoài trở về.
Bố mẹ cậu ta báo cảnh sát sau khi không liên lạc được với cô ấy.
Qua đầu mối từ cảnh sát, họ tìm đến tôi.
Tôi kể lại toàn bộ sự việc.
Cùng lúc đó, tôi nhận được email được hẹn giờ gửi từ Ngô Ngu.
Cô ấy nói rằng mình đã đi rồi, bảo tôi đừng nhớ quá, rồi nhắn địa chỉ và mật mã căn phòng thuê, nhờ tôi chuyển giúp di thư đến tay chú dì.
Cô ấy còn viết:
[Tôi đã soạn sẵn một quyển sổ công thức nấu ăn rất chi tiết, sau này nếu nhớ món tôi nấu thì có thể tự học làm.]
[Trong tủ lạnh còn có dưa muối và ớt chua tôi làm, đủ để ăn lâu đấy.]
Cô ấy đã lâu không liên lạc với tôi, nên tôi đã sớm linh cảm chuyện chẳng lành.
Cô ấy chọn rời đi vào một ngày rất đỗi bình thường.
Không báo cho ai, kể cả tôi.
Tôi học ở đại học y.
Vì căng tin của trường cô ấy có món miến xào giá đỗ với trứng rất ngon, nên mỗi trưa tôi đều đến đó ăn, ngồi một mình, chậm rãi thưởng thức.
Tôi vốn có thói quen kén ăn, thời gian dài, cô ấy để ý thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ đó, ngày nào cũng lén liếc nhìn tôi.
Cho đến một ngày xe đạp cô ấy hỏng, tôi đi ngang qua và tiện tay sửa giúp.
Chúng tôi quen nhau từ đó.
Có lẽ cô ấy nghĩ tôi nghèo, nghèo đến mức chỉ ăn một bữa mỗi ngày, chỉ gọi mỗi một suất miến xào giá đỗ.
Thế nên, mỗi lần ăn trưa, cô ấy đều cố tình gọi hai phần thịt, rồi giả vờ ăn không hết, nhờ tôi “giúp ăn hộ”.
Tôi biết hết, nhưng vẫn vui vẻ diễn cùng cô ấy suốt một thời gian dài.
Về sau, tuần nào gặp nhau cô ấy cũng mang theo cả túi lớn trái cây, đồ ăn vặt, đồ dùng sinh hoạt, nói là:
“Mấy cô bạn phòng tôi đang ăn kiêng, nhờ anh giúp ăn hộ.”
Tôi không chịu nổi nữa, bèn cố tình diện nguyên cây hàng hiệu, đeo túi tam giác của Prada đến gặp cô ấy.
Cái thương hiệu đó, chắc con gái ai cũng biết.
Cô ấy ngạc nhiên, nhìn tôi rất kỹ, chỉ vào cái túi:
“Hình như cái này là… cái gì đó…”
Sắc mặt cô ấy thoáng thay đổi, có lẽ nghĩ đó là đồ nhái, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, nên ráng gượng cười khen:
“Nhìn cũng đẹp đấy.”
Tôi càng muốn bật cười.
Cô ấy luôn là kiểu người như vậy.
Kể cả sau khi chết, vẫn để lại một nửa di sản cho tôi.
Nhìn con số trong tài khoản ngân hàng, tôi không nhịn được mà bật cười.
Cười mãi, rồi bỗng ngồi sụp xuống, hai tay che đôi mắt đã ngân ngấn nước.
Lục Thời Dư chắc đã đến nhà xác nhận dạng.
Lúc ra ngoài, nắm tay cậu ta siết chặt, vẻ mặt lạc thần.
Tôi là bác sĩ, tôi biết rõ t.h.i t.h.ể bị ngâm nước trông như thế nào.
Chắc là cảnh tượng đó, sẽ theo cậu ta suốt đời.
Cảnh sát đưa chiếc điện thoại nhặt được trên tảng đá cho cậu ta.
Trong máy vẫn còn pin.
Mật khẩu rất dễ đoán, là ngày mất của con mèo nhỏ mà cô ấy từng nuôi hồi bé.
Giống như rất nhiều mật khẩu khác của cô ấy, đều là ngày sinh của mẹ.
Cô gái này, chung tình đến mức khiến người ta không hiểu nổi.
Có lẽ vì mẹ mất sớm, nên cô ấy luôn nói với tôi:
“Phải biết quý trọng từng người thân trong đời.”
Con mèo đó là gia đình của cô ấy.
Cô ấy còn từng nói, tôi cũng là gia đình của cô ấy.
Đồ ngốc.
Màn hình điện thoại sáng lên, là khoảnh khắc trên WeChat của Lục Thời Dư.
Anh và Triệu Y đang ngắm pháo hoa ở Anh, một khung cảnh đầy lãng mạn và rực rỡ.
Đó là thứ cuối cùng cô ấy nhìn thấy trước khi chết.
Khi đó, cô ấy đã cảm thấy như thế nào nhỉ?
Sắc mặt Lục Thời Dư trắng bệch.
Vài ngày sau, Lục Thời Dư đột ngột đến tìm tôi.
Cậu ta hỏi tôi:
“Cô ấy phát hiện mình bị bệnh từ khi nào?”
Tôi đáp:
“Hôm cậu cầu hôn cô ấy.”
Lục Thời Dư khẽ run mí mắt:
“Hôm cầu hôn sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi tựa lưng vào ghế, nhìn cậu ta bằng ánh mắt dò xét:
“Nhưng cậu đã nói gì nhỉ? Cậu thực ra không muốn cưới cô ấy, chỉ là vì bố mẹ yêu cầu.”
Lúc này, dường như cậu ta đã hiểu ra điều gì đó, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
“Thảo nào…”
Tôi bật cười khẽ khàng:
“Thảo nào cái gì? Thảo nào hôm đó cô ấy buồn đến thế ư?”