Cho Tôi Sự Bình Yên

Chương 8



Tôi nhìn ra được, dạo gần đây tinh thần cậu ta rất tệ, người gầy sọp, giọng nói khàn hẳn đi, mang theo một chút nghẹn ngào, như đang cầu xin một lời phủ nhận:



“Những ngày cuối cùng của cô ấy… có đau đớn lắm không?”



Tôi vẫn giữ nụ cười quen thuộc, dịu dàng mà xa cách:



“Lục tiên sinh, cô ấy bị ung thư não.”

“Giai đoạn cuối của ung thư não sẽ có đau đầu dữ dội, chóng mặt, đi kèm buồn nôn và nôn mửa thường xuyên. Có lúc cô ấy không nhìn rõ mọi thứ, sống một mình thì thường xuyên bị ngã.”



“Sau khi tế bào ung thư di căn, cô ấy thậm chí không còn mô tả được rõ cơn đau nằm ở đâu, bởi vì toàn thân đều đau.”



“Cô ấy không chịu nổi nữa, nên mới chọn cách kết thúc.”



“Cô ấy có nhờ tôi nói với mọi người rằng lúc ra đi không quá đau đớn.”



Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lùng:



“Nhưng tôi không nỡ để cậu sống mãi trong sự dối lừa dịu dàng ấy.”



Lục Thời Dư, lúc đó cậu ta đang làm gì nhỉ?



Đang cùng Triệu Y ngắm pháo hoa?



“Phải rồi, có lần cậu cùng Triệu tiểu thư và cô ấy ba người đi chơi với nhau.”

“Trong một cửa hàng, cô ấy lên cơn đau đầu, m.á.u mũi chảy ra giữa đám đông, nên trốn vào nhà vệ sinh, đợi đến khi khá hơn mới ra gặp mọi người.”



“Cô ấy đã gọi cho tôi, nhưng tôi cũng không bắt máy được.”



Lục Thời Dư chợt ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và bàng hoàng.



Tôi khẽ cười:



“Nhưng rõ ràng là so với cô ấy, cậu quan tâm đến cảm cúm của Triệu tiểu thư hơn.”



Gương mặt Lục Thời Dư xám xịt, như thể mất đi toàn bộ sức sống, đứng c.h.ế.t lặng không nói nổi lời nào.



Lúc này, y tá gõ nhẹ cửa phòng:



“Bác sĩ La, có người thân bệnh nhân đến tìm.”



Tôi bước ngang qua Lục Thời Dư, đi ra ngoài.



Đứng ngoài hành lang, là bố mẹ của Lục Thời Dư.



Mẹ cậu ta khóc đến sưng cả mắt, phải dựa vào tay chồng mới có thể đứng vững.



“Cháu là bác sĩ điều trị chính của A Ngu, cũng là bạn nó, có thể nói cho dì biết không... Nó thật sự… bị ung thư sao?”

Bà run run đưa tay ra nắm lấy tay tôi, giọng nức nở.



Tôi vội vàng đỡ lấy cánh tay bà:



“Dì, xin bớt đau lòng.”



“Nhưng… nếu những ngày cuối cùng không có ai bên cạnh, không ai quan tâm, nó phải một mình gồng lên chịu đựng, thì… Nó… phải buồn biết chừng nào…”



Bà nói rồi lại không kìm được mà khóc ròng, nước mắt rơi lã chã.



Tôi rút ra lời nói đã chuẩn bị sẵn:



“Dì đừng quá đau lòng. Bây giờ y học đã rất tiên tiến, Ngô Ngu không chịu nhiều đau đớn đâu ạ.”



“Chẳng qua là… cô ấy không muốn những ngày cuối cùng phải sống phụ thuộc vào thuốc men và máy móc, nên mới chọn nhảy xuống biển.”



“Cô ấy rất yêu biển. Với cô ấy, đó là một sự giải thoát.”



“Cô ấy không muốn mọi người phải đau lòng vì mình, nên đã không nói gì cả.”



Bố Lục đứng sững, hai mắt đỏ ngầu, giọng nghẹn lại:



“Thật… thật là như vậy sao?”



Tôi gật đầu:



“Cô ấy từng nói với cháu, cô ấy muốn mọi người nhớ đến hình ảnh xinh đẹp, khỏe mạnh của cô ấy thôi.”



Mẹ Lục thì thì thào như lẩm bẩm:



“Nó vẫn còn nhớ đến bệnh cao huyết áp của tôi, dặn tôi phải uống thuốc đúng giờ, đi khám định kỳ… còn bảo chú nó giám sát tôi không được uống rượu.”



“Ngay cả ngày nó ra đi… nó cũng gọi điện về để hỏi thăm tôi…”



Bà ngồi phịch xuống chiếc ghế ngoài hành lang bệnh viện, hai tay ôm mặt khóc nức nở.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vậy mà tôi… tôi không nghe ra được một chút gì bất thường…”



Lục Thời Dư đứng bên cạnh.



Cậu ta biết rõ sự thật.



Cũng chính vì vậy mà nỗi đau kia càng không có cách nào nguôi ngoai.



Hạt Dẻ Rang Đường

Cũng giống như tôi vậy.

18. Phiên ngoại Lục Thời Dư



Tháng đầu tiên sau khi Ngô Ngu qua đời.



Thỉnh thoảng tôi vẫn hay quên mất sự thật này.



Buổi sáng tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, tôi theo bản năng quay đầu sang phía gối bên, định gạt cái chân cô ấy khỏi người mình.



Nhưng chỉ chạm vào khoảng không.



Bên cạnh, trống rỗng.



Cô ấy không còn nữa rồi.



Từ nay, cũng sẽ không bao giờ còn nữa.



Tôi sững sờ rất lâu, chợt nhớ ra: vào những ngày cuối đời, cô ấy cũng đã hiếm khi quấn lấy tôi như vậy rồi.



Một tuần sau, tôi dần dần lấy lại lý trí. Dự án ở Anh tôi đã từ bỏ, bố mẹ vì cái c.h.ế.t của Ngô Ngu mà đau buồn khôn nguôi, tôi cần ở lại trong nước để chăm sóc họ, ngày ngày chạy đi chạy lại giữa công ty và nhà bố mẹ.



Căn nhà từng sống với Ngô Ngu, tôi đã khóa lại, ký gửi cho trung tâm bất động sản để bán.



Thực ra cũng chẳng phải trốn tránh gì, căn nhà đó đã được cô ấy dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, chẳng còn lại gì mang dấu vết của cô ấy.



À không, cô ấy có để lại một con gấu ngốc.



Trên mảnh giấy ghi chú còn viết vài dòng: Tặng Triệu Y.



Tôi nhớ… cô ấy từng bảo, tôi trông rất giống con gấu này.



Tôi khẽ cười giễu mình, chẳng lẽ đây là cách cô ấy “tặng tôi” cho Triệu Y?



Không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một cơn giận dữ vô cớ, tôi tiện tay ném con gấu ra ngoài sân.



Một hôm, mẹ bỗng nói:

“Hay mẹ đi đến chỗ A Ngu đã ra đi một chuyến đi.”



Vừa nhắc đến Ngô Ngu, mắt bà đã đỏ hoe:

“Mẹ cứ mơ thấy vùng biển ấy, có lẽ A Ngu muốn gặp mẹ.”



Nói rồi, cả bố và mẹ cùng quay sang nhìn tôi.



Tôi gắp cho mẹ một đũa thức ăn, khẽ nói:

“Con có thể để tài xế chở bố mẹ đi.”



Mẹ nhìn tôi:

“Con không muốn đến thăm A Ngu sao?”



Tôi chỉ nói:

“Chỉ là một vùng biển thôi mà. Với lại, con vốn rất sợ biển.”



Bố tôi gật gù đồng tình:

“Hồi nhỏ thằng bé ngay cả công viên đại dương cũng không dám vào, thôi vậy, chúng ta đi.”



Trên tivi đang phát cảnh cực quang tuyệt đẹp ở Canada, bầu trời như được rót vào thứ sơn dạ quang xanh lục biến ảo khôn lường.



Tôi quay mặt đi, gom bát đũa đem đến bồn rửa, mở vòi nước.



Mẹ mang từ biển về một vỏ sò, đặt trên đầu giường.



Bố kể, lúc đó bà gọi tên A Ngu, thì con sò ấy theo sóng biển trôi đúng đến chân bà. Coi như là món quà A Ngu gửi lại vậy.



Ngoài điều đó ra, cuộc sống… vẫn cứ tiếp tục như thường.



Triệu Y ho một tiếng khi đang họp.



Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy:



“Ra ngoài.”



Triệu Y sững lại, mọi người trong phòng họp đều ngạc nhiên nhìn tôi.



Cô ấy luống cuống nói xin lỗi, lấy tay che miệng rồi vội vã rời khỏi phòng họp.



Tôi thu lại ánh mắt, ra hiệu cho nhân viên trên bục tiếp tục trình bày bản PPT.