Chồng Tôi Dù Mất Trí Nhớ Vẫn Yêu Tôi Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 5



09

Tôi để cho bọn họ chút không gian nói chuyện, rồi đi ra ngoài mua ít đồ.

Khi quay về thì thấy Giang Yến Chu đang ôm em bé, động tác trông vụng về rõ.

Con của bạn thân thì hồi trước tất nhiên anh từng bế rồi, lúc đứa nhỏ còn xíu xiu mềm oặt, anh bế cứ như ôm b.o.m hẹn giờ vậy.

Giờ thì chắc nhờ có tí “trí nhớ cơ bắp”, trông cũng đỡ hơn chút.

Anh cúi xuống nhìn cái sinh vật nhỏ xinh trong lòng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn hai đứa bạn thân trước mặt:

“Con gái dễ thương vậy mà là hai người sinh ra á?” – Giang Yến Chu mất trí nhớ, rơi vào trầm tư.

“…”

Tạ Tri Mộ ghé tai vợ thì thầm: “Thấy chưa, mất trí nhớ rồi mà cái miệng vẫn độc như cũ.”

Không biết hai đứa bạn thân có tranh thủ “bổ sung bài học bảy năm qua” cho anh chưa, mà lúc tôi về thì ánh mắt Giang Yến Chu nhìn tôi cứ kỳ kỳ.

Có chút lảng tránh nữa.

Tôi giữ vợ chồng Chu Cẩn Nhân lại ăn cơm. Trong bữa, con gái họ ngủ ngoan trong xe nôi bên cạnh, má còn lấm tấm nước mắt sau cơn khóc quấy, nhìn mà thương không chịu được.

Giang Yến Chu mới đập đầu chưa lâu, mấy ngày nay vẫn còn chút di chứng.

Ví dụ như lúc thấy tôi thì cần vài giây mới kịp phản ứng. Trí nhớ cũng tệ, hay quên vừa để đồ ở đâu.

Nhưng mấy chuyện đó không phải vấn đề lớn, anh hồi phục dần và cũng nhanh chóng quen sự tồn tại của tôi. Chỉ tiếc là vẫn chưa nhớ lại được chuyện trước kia.

Từ lúc xuất viện tới giờ đã nửa tháng, bọn tôi toàn ngủ riêng phòng.

Bảy năm ký ức biến mất khiến Giang Yến Chu giờ phải xây dựng lại mối liên hệ với xã hội.

Từ 18 đến 25 tuổi, học tập, sự nghiệp, các mối quan hệ xã hội của anh thay đổi quá nhiều. Mà những chuyện đó tôi lại biết quá ít, cần người thân bạn bè từ từ giúp anh khơi lại.

Thời gian này, nhà có khá nhiều khách tới thăm, toàn muốn gặp Giang Yến Chu. Trong đó không ít người anh chẳng còn nhớ.

Tôi nhìn anh, vẫn không nhớ nổi bất kỳ điều gì, lòng vừa phức tạp vừa khó tả.

Hai năm quen biết, có lẽ đúng là chưa đủ để khắc sâu kiểu tình cảm khắc cốt ghi tâm.

Nhưng nghĩ kỹ thì vẫn thấy buồn.

Một tháng sau, ký ức của Giang Yến Chu vẫn chưa quay lại, chỉ có vết thương trên trán đã đỡ nhiều. Băng đã tháo từ lâu, không cần quấn nữa, nhưng chỗ đó vẫn khá rõ – không biết có để lại sẹo không.

Tối nọ, anh nhìn tôi, mấp máy môi mấy lần, cuối cùng lúc tôi sắp đi ngủ thì cầm điện thoại đi tới.

“Trong máy anh có một album phải nhập mật khẩu mới mở được, em biết mật khẩu không?”

Anh ngượng ngùng hỏi.

Thời gian qua, anh dùng nhận diện gương mặt quen rồi, còn mấy mật khẩu màn hình khoá, mật khẩu thanh toán tôi cũng đã nói cho anh.

Có vẻ đều không phải.

Tôi nhìn màn hình anh đưa, hơi bất ngờ.

Trước giờ tôi đâu biết trong máy Giang Yến Chu lại có một album riêng kiểu này.

Tôi không biết mật khẩu.

“Anh chắc là muốn em thử không?” – điện thoại đã trong tay tôi, nhưng tôi vẫn quay sang xác nhận lại.

Dù là vợ chồng chung giường chung gối, cũng không thể đảm bảo cái gì cũng minh bạch. Tôi chưa từng lục điện thoại Giang Yến Chu, nên không chắc sẽ phát hiện cái gì trong đó.

Nghe vậy, anh khựng lại, rồi nhỏ giọng: “Em không phải… vợ anh sao?”

Chữ “vợ” nhỏ đến mức gần như chỉ mình anh nghe được.

Khoé môi tôi khẽ cong, không lộ rõ.

10

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Giang Yến Chu là kiểu người rất coi trọng “nghi thức”, mật khẩu nào cũng mang một ý nghĩa riêng.

Tôi thử vài dãy số, toàn báo sai.

Có vẻ album này thật sự là bí mật của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ban đầu tôi không quá tò mò, nhưng thử mấy lần không được thì lòng hiếu kỳ bị khơi lên.

Suy nghĩ chốc lát, tôi lại thử một dãy số khác.

Mở được.

Cảm xúc còn chưa kịp phức tạp thì hình ảnh trong album đã hiện ra.

Giang Yến Chu cũng ghé đầu lại xem. Trong đó chỉ có vài trăm tấm, toàn bộ đều là… tôi.

Có mấy tấm từng đăng trên WeChat, có mấy tấm là ảnh hẹn hò anh chụp, ảnh đôi của hai đứa. Nhưng cũng không ít tấm tôi chưa từng thấy – rõ ràng là ảnh chụp lén.

Kéo ngược về tấm đầu tiên, là cảnh tôi trong một quán cà phê nào đó.

Nhìn góc chụp, giống như được chụp từ bên ngoài cửa kính.

Ảnh đẹp thì đẹp, nhưng vấn đề nằm ở thời gian chụp.

Khi đó tôi còn chưa quen Giang Yến Chu, đáng lý ra anh cũng chưa hề biết tôi.

Ánh mắt tôi rời khỏi màn hình, nhìn sang gương mặt bên cạnh. Anh chẳng nhớ gì, hiển nhiên cũng không ý thức được bản thân trước khi mất trí đã lén lút gom hết ảnh vợ lại.

“Sao ảnh của em lại phải cất riêng trong album bí mật vậy? Ảnh chụp lén cũng không ít đấy.” – tôi hỏi.

Giang Yến Chu cứng họng, giải thích không nổi, thậm chí vì chột dạ mà mặt lại đỏ.

Anh muốn lấy lại điện thoại, nhưng tôi nhanh hơn, bấm tắt màn hình trước.

“…”

Tôi đặt lại điện thoại vào tay anh. Nhưng anh vẫn không rời đi, chỉ nhìn tôi chằm chằm, đuôi mắt cụp xuống, như đang giằng co chuyện gì đó.

“Mật khẩu là gì vậy?” – hồi lâu, cuối cùng anh vẫn hỏi, đối diện ánh nhìn dò xét của tôi.

Tôi cười, không làm khó, đọc ra một dãy số.

“Anh biết dãy số đó có ý nghĩa gì không?” – tôi hỏi.

Dù mặt anh đã đỏ bừng, nhưng vẫn cố chờ tôi nói tiếp.

“Đó là ngày bọn mình hôn nhau lần đầu.”

Ánh mắt tôi dừng ở môi anh.

Nếu là Giang Yến Chu trước khi mất trí, giờ này chắc đã nhào qua hôn rồi. Nhưng phiên bản “mất trí nhớ” này, bị trêu ghẹo xong thì lại ngại.

Nhìn cũng thú vị.

Anh ôm điện thoại, mặt lơ lơ đãng đãng, quay về phòng.

Căn nhà này chỗ nào cũng có dấu vết sinh hoạt của hai đứa, nên anh dễ dàng nhận ra, trước kia tụi tôi thật sự rất thân mật.

Tôi cũng từng đưa anh đi tái khám, bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ là trí nhớ tạm thời chưa khôi phục.

Lão Giang – tức ba chồng tôi – thời gian này cũng ghé vài lần, đến thăm “thằng con trai dậy thì lần hai” của mình.

Hai ba con chẳng hiểu sao, nói chuyện với nhau không quá ba câu là bắt đầu cãi vã.

Lão Giang lắc đầu than:

“Chuẩn thật, nó y hệt hồi 18 tuổi, tức c.h.ế.t người.”

“…”

Một ông ba vừa hoài niệm vừa muốn vung roi “dạy lại từ đầu”.

11

Không phải ngày nào tôi cũng ở nhà. Tôi đi làm thì Giang Yến Chu tự ở nhà hoặc ra ngoài dạo.

Nhưng vốn dĩ tôi đã lớn tuổi hơn anh, cộng thêm chuyện giờ tâm trí của Giang Yến Chu mới dừng ở mức 18 tuổi, nên khó tránh khỏi việc tôi không yên tâm. Trước khi đi, tôi dặn anh: nếu ra ngoài thì nhớ gửi định vị cho tôi.

Tối nay tôi có tiệc xã giao. Kết thúc xong mở điện thoại, thấy tin nhắn định vị Giang Yến Chu gửi một tiếng trước, nói là có bạn hẹn đi tụ tập.

Tôi nhìn địa chỉ, là một hội sở.

Bạn bè của Giang Yến Chu thì nhiều. Như Chu Cẩn Nhân với Tạ Tri Mộ là bạn thân chí cốt, biết gốc biết rễ.

Nhưng mà đời ai chẳng có những “bạn xã giao” ngoài mặt.