Tổ mẫu ngơ ngác nhìn mẫu thân, không nói nổi một lời, bị tộc lão thi hành gia pháp.
Phụ thân đầy chán ghét, đưa tổ mẫu hấp hối trở về nhà, nói:
“Mẫu thân à, tộc lão nể tình mẫu thân sinh ra con nên mới tha cho một mạng.”
“Sau này đừng hồ đồ nữa, cẩn thận mất cả danh tiếng tuổi già!”
Từ đó, tổ mẫu bị nhốt trong hậu viện, không ra khỏi cửa.
Lưng bị đánh lệch, nhưng vẫn thường xuyên đến thăm ta.
Bà dạy ta: sống được, quan trọng hơn tất cả.
Trước chùa, ta nhìn quanh một lượt, khẽ thở dài.
Đáng tiếc thay, những kẻ ta không muốn gặp thì chen chúc nơi đây, ồn ào náo loạn.
Còn những người ta muốn gặp, họ thậm chí còn không có tư cách bước chân ra khỏi cửa.
4
Tô Phù Tang từ khi mặt trời lên cao chờ đến lúc hoàng hôn buông xuống, mà bóng dáng phượng liễn cũng chưa thấy đâu.
Bình thường nàng thích mặc nam trang, đầu búi tóc đạo sĩ, cài nghiêng một đóa hải đường, vừa linh hoạt vừa nhẹ nhàng.
Nhưng giờ đây, chiếc vương miện nặng nề khiến nàng không thể ngẩng đầu nổi, dây buộc mũa thít c.h.ặ.t vào da thịt, gặp mồ hôi càng bỏng rát đau đớn.
Chưa kể bộ lễ phục dày chồng chất, quấn từ đầu đến chân, lớp trung y bên trong đã ướt sũng, mà lớp áo ngoài bằng sa mỏng lại không thoáng khí chút nào.
Tô Phù Tang yếu ớt giơ tay lên:
“Tiểu Huệ, mang chút trà bánh đến cho ta, ta đã đói gần nửa ngày rồi.”
Tiểu Huệ vội vàng che miệng nàng lại:
“Nương nương, ngàn vạn lần không thể! Phượng liễn có thể đến bất cứ lúc nào, nếu thất lễ trước mặt triều thần, tội không nhỏ đâu.”
Thấy nàng thất vọng, Tiểu Huệ lại cười:
“Trên đời này, nữ nhân nào thành thân mà chẳng phải chịu đựng thế này? Nương nương sắp gả vào hoàng gia rồi, nhẫn nhịn chút đi.”
Nhớ lại năm xưa, sau lễ Thanh minh tế tổ, Tô Phù Tang về nhà cười nhạo ta:
“Tô Yêu Nhi, ngươi không biết hôm nay ta cưỡi ngựa bao xa, leo bao nhiêu bậc thềm, lại còn viết bao nhiêu bài văn tế. Còn ngươi thì hay rồi, chỉ biết ở nhà nhàn hạ, làm nữ nhân thật sướng!”
Nàng vừa xoa chân vừa nói phải vào phòng nghỉ ngơi cho tốt.
Còn ta thì nhìn đống “nữ huấn” chép chưa xong, hoa còn chưa thêu hết, xoa đôi tay mỏi nhừ rồi tiếp tục làm.
Không làm xong mấy việc này, sẽ bị mẫu thân phạt thật nặng.
Ta càng giống nữ nhân, mới càng tôn lên khí chất nam nhi của tỷ tỷ.
Tối hôm ấy, lời nàng nói khiến ta mộng mị cả đêm.
Ta nằm trên giường, trong mơ đều là cơn gió mát mẻ trên lưng ngựa.
Cuối cùng, phượng liễn cũng đến, nhưng người đi theo chẳng bao nhiêu, không có hoàng thân quốc thích, cũng chẳng có đại thần, chỉ vài thái giám già.
Tô Phù Tang không nhịn được, hỏi:
“Công công, sao nghi lễ quý phi lại đơn sơ thế này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão thái giám sắc mặt biến đổi, quát lên giữa đám đông:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Nương nương cẩn ngôn!”
“Triều ta vốn cấm nữ tử không xuất thân danh môn tiến cung làm phi, nay bệ hạ bất chấp phản đối, đón nương nương hồi cung, thế mà nương nương lại oán trách?”
Tô Phù Tang sợ đến mềm chân, quỳ rạp dưới đất, nửa ngày không dám lên tiếng.
Lão thái giám để nàng quỳ nửa ngày, sau mới chậm rãi đỡ nàng dậy:
“Nương nương chớ trách. Bệ hạ phá lệ sắc phong, cũng phải cho hậu cung tiền triều một lời giải thích, nên mới giản lược nghi trượng.”
“Bệ hạ nói rồi, nương nương tạm chịu uất ức, chỉ cần về cung, phúc khí còn ở phía sau!”
Tô Phù Tang lau mồ hôi trán, liên tục xin tội.
Lão thái giám lại hỏi:
“Đồ đạc của nương nương, đều mang đủ cả chứ?”
Tô Phù Tang cười gượng:
“Chỉ là vài món cũ nát, trong cung cái gì cũng có, mang theo cũng chẳng để làm gì.”
Lão thái giám nghe vậy, lập tức sai người đến thiền phòng của ta.
Không lâu sau, họ khiêng đến mấy rương đồ lớn.
Tô Phù Tang vừa mở ra xem, lập tức mặt đỏ như m.á.u:
“Công công, mấy thứ dơ bẩn này, hay là bỏ đi thôi.”
Lão thái giám liếc mắt, cười mà như không cười:
“Nương nương nói gì vậy? Đây đều là của hồi môn bệ hạ cất giữ, chỉ tạm để nhờ ở chỗ nương nương thôi. Nương nương muốn bỏ, chi bằng hỏi qua bệ hạ đã?”
Tô Phù Tang lúc đỏ lúc trắng, toàn thân mềm nhũn.
May nhờ Tiểu Huệ đỡ, mới không ngã quỵ.
Nhìn bộ dạng Tô Phù Tang, ta không nhịn được, tốt bụng nhắc nhở một câu, ta khẽ thổi một luồng hơi vào bên rèm kiệu:
“Tỷ tỷ ơi, đường phía trước hung hiểm, nhớ cẩn thận đấy.”
Tô Phù Tang bỗng biến sắc, tung rèm kiệu lên, mặt đầy hoảng sợ.
Nàng nhìn quanh một vòng, rồi vội vã gọi Tiểu Huệ:
“Ta bảo ngươi đem con tiện nhân đó vứt ra sau núi cho sói ăn, ngươi đã kiểm tra kỹ chưa?”
Tiểu Huệ cười hì hì:
“Nương nương yên tâm, sáng nay nô tỳ mới đi xem, ngay cả một khúc xương cũng không còn sót lại.”
5
Phượng liễn lắc lư, đến khi dừng lại thì đã qua giờ Hợi ba khắc.
Lão thái giám cười nói:
“Nương nương, đã đến Tường Nguyệt điện rồi. Người nhìn xem ba chữ trên tấm biển kia, chính là điện hạ thân bút đề đấy!”