Dù mệt mỏi rã rời, Tô Phù Tang vẫn không giấu nổi sự kích động trong lòng, hết nhìn đông lại ngó tây trong điện, không ngừng gật đầu hài lòng.
“Công công, bản cung có cần đến chỗ hoàng hậu thỉnh an không?”
Lão thái giám mỉm cười:
“Hoàng hậu nương nương đã nghỉ rồi, người vẫn nên thay y phục sớm, chuẩn bị thị tẩm đi.”
Lông mày Tô Phù Tang khẽ giật:
“Thị tẩm? Tối nay sao?”
Lão thái giám gật đầu:
“Không sai. Vừa nghe nương nương nhập cung, bệ hạ lập tức truyền triệu rồi.”
“Quý phi nương nương, chuẩn bị cho tốt nhé.”
Sau khi lão thái giám rời đi, Tô Phù Tang đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong điện các.
“Tiểu Huệ…”
Giọng Tô Phù Tang khẽ run:
“Ngươi nói lại cho ta nghe, bình thường, Tô Yêu Nhi làm thế nào để hầu hạ bệ hạ?”
Tiểu Huệ cười tự nhiên:
“Nương nương, nô tỳ chẳng đã nói rồi sao? Bên cạnh bệ hạ có cung nữ hầu hạ, khi nhị tiểu thư hầu hạ bệ hạ, nô tỳ không ở bên, nên không biết.”
Tô Phù Tang không chịu từ bỏ:
“Ngươi chẳng thấy gì thật sao?”
Tiểu Huệ nghĩ nghĩ rồi nói:
“Không thấy rõ, nhưng… động tĩnh thì quả thật có phần lớn.”
Tay Tô Phù Tang run lên đến mức suýt không giữ được cây kẻ mày.
Nói thật thì, bao nhiêu thủ đoạn yêu mị trên người ta, đều phải cảm ơn Tô Phù Tang ban tặng.
Dù mẫu thân đã chia cách ta và Tô Phù Tang ra để dạy dỗ, cũng không ngăn nổi chuyện chúng ta lớn lên càng lúc càng giống nhau, ngay cả khí chất cũng không khác biệt bao nhiêu.
Thấy mẫu thân bó tay hết cách, Tô Phù Tang đảo mắt một cái, liền dắt về một nữ tiên sinh tên là Yểu Nương.
Là hoa khôi nổi danh một thời trong kỹ viện.
Mẫu thân căn dặn Yểu Nương, phải truyền dạy hết tất cả những thói quen d.â.m đãng và lấy lòng nam nhân cho ta.
Yểu Nương liếc mắt phong tình, liền đoán ra bảy tám phần nguyên nhân.
Nàng chỉ vào Tô Phù Tang, cười nói:
“Còn vị cô nương này, cũng học cùng sao?”
Tô Phù Tang mặc nam trang như nam tử, giận đến nỗi lông mày dựng ngược:
“Ta học mấy thứ dơ bẩn này làm gì?”
Mẫu thân vội dỗ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Yểu Nương, ngươi chỉ cần dạy một đứa là được rồi, Tang nhi ta sẽ tự dạy dỗ.”
Yểu Nương “ồ” lên một tiếng đầy hàm ý:
“Thảo nào Tô tiểu thư nổi giận, thì ra đã có danh sư, là tiện thiếp ta tự mình không biết lượng sức.”
Mẫu thân cho nhiều, Yểu Nương cũng dạy kỹ.
Nhưng mỗi khi mẫu thân không có mặt, Yểu Nương lại nói với ta:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Mặt mũi không quan trọng, sống được mới là then chốt.”
“Hầu hạ nam nhân thì sao chứ? Lột sạch túi hắn, chơi hắn như chơi chó!”
Nói thật, Tô Phù Tang lẽ ra nên ngồi xuống học cùng Yểu Nương từ đầu.
Học giỏi hay không chưa nói, ít nhất từng thấy qua đại trường diện, thì cũng không đến nỗi như bây giờ, run cầm cập cả người, đến nhìn thánh thượng ngày nhớ đêm mong cũng không dám ngẩng đầu.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Minh Dịch đỡ nàng dậy.
Vừa thấy Tiêu Minh Dịch, mắt Tô Phù Tang liền sáng lên, thân thể lập tức thả lỏng không ít.
Dù sao thì gương mặt của Tiêu Minh Dịch, đúng là đẹp như đóa hồng rực rỡ, yêu nghiệt như ngọc.
Người lần đầu gặp hắn, tất không tránh khỏi bị mê hoặc đôi phần.
Nhưng nếu dám gửi gắm chân tình cho hắn, thì sẽ bị chơi đùa đến mức xương cũng chẳng còn.
Tô Phù Tang ngượng ngùng e thẹn:
“Đêm đã khuya, sao bệ hạ không nghỉ ngơi sớm, lại đến quấy rầy thần thiếp?”
Tiêu Minh Dịch hơi nheo mắt, giống hệt một con hồ ly giảo hoạt:
“Chỉ sợ đêm khuya hoa ngủ mất, nên mới đốt đèn cao soi hồng trang, cùng ái phi du ngoạn trong đêm mới thú vị.”
Ngay khoảnh khắc ấy, nụ cười của Tô Phù Tang cứng lại trên mặt.
Cung nhân vén màn trướng, bên trong bày đầy những món đồ vật.
Có thứ nàng từng thấy trong thiền phòng của ta, nhưng nhiều hơn là những thứ chưa từng nghe, chưa từng thấy, thậm chí khó mà tưởng tượng nổi.
Tô Phù Tang theo bản năng lùi về sau:
“Bệ hạ, cái này là…”
Tiêu Minh Dịch một tay bóp lấy cổ nàng, tay còn lại vuốt ve môi nàng, ánh mắt biến ảo, mỉm cười mà không cười, khẽ nói:
“Ngoan, mở miệng ra…”
6
Sáng sớm, Tiểu Huệ khẽ vén màn trướng, nhẹ giọng nói:
“Chúc mừng quý phi nương nương, bệ hạ chẳng phát hiện điều gì, trước khi lâm triều còn khen người nữa cơ.”
Nhưng Tô Phù Tang lại như chẳng nghe thấy, rúc cả người vào chăn, bất động.
“Nương nương?”