Tiểu Huệ giọng có phần lo lắng, định bước lên xem thử.
“Đừng chạm vào ta!”
Tô Phù Tang ôm chăn hét lên, lui ra sau.
“Đừng chạm vào ta, để ta yên một lát…”
Từ trong chăn vọng ra tiếng khóc nghẹn ngào, từng hơi từng tiếng, như đang đau đớn đến tột cùng.
Tiểu Huệ thở dài:
“Nương nương, nô tỳ mang thuốc trị thương hảo hạng đến rồi, người đừng bướng nữa, nếu không, còn khổ hơn nữa đấy.”
Một lúc lâu sau, Tô Phù Tang mới buông lỏng tay khỏi tấm chăn siết c.h.ặ.t.
Một mảnh hỗn độn.
Tiểu Huệ không chút ngạc nhiên mà giúp nàng thu dọn, còn Tô Phù Tang thì nằm ngây ra trên giường:
“Tiểu Huệ, ngươi nói xem, hoàng cung này… ta có phải đã vào nhầm rồi không?”
Tiểu Huệ tay thoăn thoắt, miệng thì lạnh lùng:
“Nương nương, chúng ta đã đi đến bước này, thì không còn đường quay lại nữa rồi.”
“Dù sao, giờ cũng không còn nhị tiểu thư thứ hai nào thay người nhập cung nữa, đúng không?”
Một lúc, nước mắt Tô Phù Tang cứ thế tuôn rơi không ngừng, đến mức khiến ta cũng cảm thấy phiền.
Ta cứ tưởng nàng dám xông vào thiền phòng ta ngông cuồng như vậy, lại dứt khoát rót rượu độc cho ta, hẳn phải có bản lĩnh thực sự.
Không ngờ… lại yếu đuối thế này.
Bộ dạng ấy của Tô Phù Tang khiến ta nhớ về nhiều ký ức chẳng mấy vui vẻ, hình như ta cũng từng khóc như vậy, nên ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nhìn nàng nữa.
Ngoài điện ngủ, lão thái giám lại cất giọng:
“Quý phi nương nương, người chuẩn bị xong chưa? Hoàng hậu nương nương còn đang chờ người đến thỉnh an đấy.”
Tô Phù Tang sững sờ:
“Trước khi bệ hạ đi, chẳng đã miễn cho ta thỉnh an rồi sao? Bản cung… thân thể thật sự không tiện, có thể không đi không?”
Lão thái giám cười:
“Nương nương, bệ hạ miễn cho người, là lòng yêu thương. Nhưng nếu người thật sự không đi, chẳng phải là ỷ sủng mà kiêu sao?”
“Huống hồ, triều ta coi trọng thế gia, ngay cả bệ hạ cũng vô cùng kính trọng hoàng hậu nương nương, lão nô khuyên người nên cân nhắc rồi quyết định.”
Ngoài Phượng Tảo cung, vừa xuất hiện, Tô Phù Tang đã thu hút mọi ánh nhìn của các phi tần.
Ngồi đó gần như toàn bộ là nữ nhi thế gia ngũ đại họ, các nàng quan sát Tô Phù Tang, lời ra tiếng vào như sóng trào.
“Quả nhiên xuất thân nhỏ bé, không chút giáo dưỡng, lần đầu thỉnh an đã đến trễ.”
“Chỉ là yêu mị dụ dỗ quân vương bằng gương mặt thôi.”
“Khuôn mặt ấy cũng thường thôi, chỉ sợ xuất thân hèn kém, để được sủng ái thì chẳng việc gì không làm được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Mấy trò ấy, dù chúng ta biết, cũng chẳng thèm học. Thật hạ tiện!”
Tô Phù Tang sống đến từng này, chưa từng nghe lời mỉa mai lạnh nhạt đến thế.
Chân bước đi cũng lảo đảo.
Hoàng hậu xuất thân từ Lũng Tây Lý thị, đúng là điềm đạm đoan trang.
Nàng chờ đến khi mọi người nói đủ, chán chê rồi mới lên tiếng ban chỗ ngồi cho Tô Phù Tang:
“Quý phi mới đến, chưa rõ quy tắc, chi bằng về chép cung quy một trăm lần, ắt sẽ biết cách phụng sự bệ hạ tốt hơn.”
Một câu nhẹ nhàng, đủ khiến ngón tay ngọc ngà của Tô Phù Tang sưng phồng như màn thầu.
Trong Tường Nguyệt điện, Tô Phù Tang chép đến mắt vô hồn:
“Ta không hiểu, chép mấy thứ vô nghĩa này để làm gì?”
Tiểu Huệ vừa cần mẫn mài mực, vừa lạnh lùng đáp:
“Để rèn tính. Nhị tiểu thư chẳng phải cũng làm thế sao?”
Đúng lúc ấy, lão thái giám lại ung dung đến, tuyên chỉ thị tẩm:
“Quý phi nương nương, bệ hạ thật là vô cùng sủng ái người đó!”
Tô Phù Tang cố gắng lắng nghe xong thánh chỉ, đợi lão thái giám đi rồi, liền đuổi hết cung nhân ra ngoài, ôm lấy Tiểu Huệ mà bật khóc:
“Ngày tháng này làm sao sống nổi!”
“Tiểu Huệ, ta muốn gặp mẫu thân…”
Tiểu Huệ vỗ vỗ vai nàng:
“Nương nương, nô tỳ thấy trong cung quy có nói, chỉ cần người mang thai, phu nhân liền có thể vào cung chăm sóc.”
Tô Phù Tang như nhìn thấy một tia sáng nơi tuyệt vọng:
“Thật sao? Tốt quá rồi, thân thể ta khỏe mạnh, nhất định có thể nhanh chóng mang long thai!”
Tiểu Huệ liên tục gật đầu.
Tô Phù Tang như chợt nghĩ tới điều gì, lập tức co rúm lại:
“Tiểu Huệ, nếu như… là công chúa thì sao?”
Gương mặt nàng méo mó:
“Thánh thượng… có giáng tội cho ta không?”
Tiểu Huệ nhìn Tô Phù Tang, khẽ nói:
“Yên tâm, nương nương. Hoàng gia… không có tẩy nữ.”
Tô Phù Tang thở phào một hơi thật dài, cúi đầu, lẩm bẩm:
“Tốt quá rồi… Tốt quá rồi…”