Chu Lâu Thịnh Phóng Xuân Hải Đường

Chương 6



7

 

Ngoài việc say mê nữ sắc chốn hậu cung, thì chốn mà Tiêu Minh Dực lui tới nhiều nhất chính là Thượng Lâm Uyển để săn bắn. 

 

Quốc sự đều giao cả cho Lý Tể tướng xử lý.

 

Trên giường, Tô Phù Tang đã cố ngoan ngoãn dịu dàng, năn nỉ mãi, cuối cùng cũng được theo Tiêu Minh Dực cùng đến Thượng Lâm Uyển để xem một trận đấu mã cầu.

 

Nhìn rừng cây xanh ngắt rậm rạp, sau bao ngày nhập cung, cuối cùng Tô Phù Tang cũng lộ ra nụ cười.

 

Chỉ tiếc, hiện giờ ta không thể ra mặt, chỉ có thể trốn ở góc tối, lén nhìn trộm xuân sắc phơi phới.

 

Đột nhiên, ánh mắt Tô Phù Tang bị một thiếu niên quý tộc hấp dẫn. 

 

Hắn đang hung hăng quất roi vào một con ngựa ngự ban, vừa đánh vừa mắng nó khiến hắn thua trận mã cầu.

 

Tiểu Huệ ghé sát tai Tô Phù Tang, nói khẽ: 

 

“Nương nương, đó là Thần công tử của Lý gia đất Lũng Tây, đệ ruột của Hoàng hậu, cháu ruột của Lý tể tướng. Bệ hạ rất xem trọng hắn.”

 

Tô Phù Tang khẽ nhướng mày: 

 

“Tiểu Huệ, ta đúng là hồ đồ. Sao ta lại phải dùng thủ đoạn hèn hạ của nữ nhân để tranh sủng cơ chứ?”

 

“Nếu ta ra sân thi đấu, có khi còn giỏi hơn hắn trăm lần!”

 

Tiểu Huệ hoảng hốt can ngăn: 

 

“Nương nương ngàn vạn lần đừng! Nhị tiểu thư vốn không biết mấy trò này, coi chừng bị bệ hạ nhìn ra!”

 

Tô Phù Tang xua tay, cười nhẹ: 

 

“Bị nhìn ra thì đã sao? Chẳng lẽ ta còn không bằng ả? Người ta bảo, nam nhân ngoài chuyện lên giường với nữ nhân, còn thích cùng nam nhân chơi bời tiêu khiển đúng không?”

 

“Cưỡi ngựa, săn bắn, ném hồ, b.ắ.n tên, những trò mà bệ hạ yêu thích, thứ nào ta chẳng giỏi hơn ả đàn bà kia. Nhất định sẽ khiến bệ hạ để mắt!”

 

Nói xong, ta đứng dậy: 

 

“Bệ hạ, thần thiếp xem mà tay ngứa ngáy, muốn lên sân đánh một trận.”

 

Tiêu Minh Dực hứng thú dâng cao: 

 

“Ái phi cũng biết cưỡi ngựa à? Trẫm chuẩn cho, mấy con ngự mã này cứ tùy nàng lựa chọn.”

 

Ta quay sang Lý Thần, mỉm cười:

 

“Ta thấy con ngựa của Lý công tử cước bộ mạnh mẽ, là một tuấn mã hiếm có. Ngươi đã không thích nó, sao không tặng ta luôn đi?”

 

Lý Thần đang bực tức vì mất mặt, quăng dây cương cho ta, châm chọc:

 

“Một nữ nhân mà cũng dám ngông cuồng nói lớn? Cho người cũng được, đừng có mà té ngựa rồi khóc lóc đấy nhé!”

 

Tô Phù Tang cười khẽ nhận dây cương, vỗ nhẹ lên lưng ngựa: 

 

“Thiên lý mã thì có nhiều, nhưng Bá Nhạc thì không dễ gặp. Ngựa ngoan, hãy cùng ta giành lấy chiến thắng này nhé!”

 

Dứt lời, Tô Phù Tang phóng người lên ngựa, không cần roi thúc, đã ngồi vững vàng. 

 

Hai chân Tô Phù Tang kẹp nhẹ, con ngựa lập tức phi như bay.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tà áo bay phần phật, Tô Phù Tang như cưỡi gió mà đi, tựa như tiên nữ giáng trần, tiêu sái tự do. 

 

Không chỉ ánh mắt Tiêu Minh Dực bị thu hút, đến cả ta cũng phải ngẩn người nhìn mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dù Lý Thần ra tay ác độc, không nhường một bước, vẫn không cản nổi Tô Phù Tang liên tục ghi điểm, nghiền ép hắn trên sân đấu.

 

Trận đấu kết thúc, Tô Phù Tang không chút nghi ngờ mà giành được chiến thắng.

 

Tô Phù Tang cười duyên nhào vào lòng Tiêu Minh Dực: 

 

“Thần thiếp tài mọn, chỉ mong mang lại cho bệ hạ một nụ cười.”

 

Tiêu Minh Dực ôm lấy mỹ nhân, trong mắt cũng ánh lên tia sáng lấp lánh.

 

Đúng lúc không khí đang hòa hợp, con ngựa Tô Phù Tang vừa cưỡi bất chợt hí vang, bốn vó loạn động, lao thẳng về phía đám đông.

 

Lý Thần giật lấy cung tên của lính canh, quát lớn: 

 

“Bệ hạ, con ngựa này đã điên rồi, thần sẽ lập tức b.ắ.n hạ nó!”

 

Tô Phù Tang vội vàng ngăn: 

 

“Đừng bắn! Ta khống chế được nó!”

 

Lời còn chưa dứt, mũi tên đã rời dây.

 

Con ngựa từng tung hoành khắp đồng hoang, giờ bị mũi tên xuyên qua cổ họng, gục xuống đất.

 

Nó phun bọt m.á.u, không còn sức đứng dậy, chỉ còn cái đuôi khẽ đập nhẹ.

 

Tô Phù Tang sửng sốt bật dậy, lao đến chỗ nó. 

 

Quỳ sụp xuống, Tô Phù Tang ôm lấy cổ nó, muốn ngăn dòng m.á.u đang trào ra, nhưng làm sao cản nổi.

 

Ánh mắt con ngựa vẫn dịu dàng nhìn Tô Phù Tang, hàng mi dài run lên vài cái, rồi khép lại mãi mãi.

 

Tô Phù Tang hít sâu một hơi, kìm nén tiếng nức nở nơi cổ họng.

 

Sờ soạng khắp thân ngựa, cuối cùng Tô Phù Tang phát hiện một lỗ m.á.u nhỏ ở m.ô.n.g nó.

 

“Bệ hạ! Có người cố tình hại ngựa!”

 

Tô Phù Tang hét lên, rồi chỉ thẳng vào Lý Thần:

 

“Là ngươi!”

 

Lý Thần ngẩng cao đầu, khóe môi nhếch lên: 

 

“Người có chứng cứ gì? Ta còn nói là nương nương vì muốn thắng nên giở trò! Chẳng lẽ một nữ nhân lại dễ dàng thuần phục được con ngựa hoang kia sao?”

 

Tô Phù Tang tức đến toàn thân run lên, còn định tranh luận thêm.

 

“Câm miệng.”

 

Tiêu Minh Dực đứng dậy.

 

“Quý phi, chỉ là một con ngựa thôi. Lý công tử nói nó điên rồi, thì tức là nó điên rồi.”

 

Tô Phù Tang nhìn hắn, trong mắt đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.

 

Tiêu Minh Dực không thèm liếc Tô Phù Tang lấy một cái: 

 

“Quý phi thất lễ trước sân, phạt cấm túc một tháng.”

 

Đêm đó, trăng đen gió lớn, Tô Phù Tang trằn trọc trên giường không thể nào ngủ nổi, thì một bóng đen lặng lẽ tiến lại gần long sàng.