Tô Phù Tang hốt hoảng gọi lớn:
“Ai đó!”
“Ái phi, là trẫm.”
Tiêu Minh Dực lật người lên giường, nói:
“Trẫm nhớ phong thái cưỡi ngựa của ái phi ban nãy, trong lòng không nguôi nhung nhớ.”
Tô Phù Tang vội vàng nói:
“Bệ hạ, con ngựa đó thật sự là do Lý…”
Tiêu Minh Dực phẩy tay cắt ngang:
“Đừng nhắc tới nó nữa. Giờ trẫm chính là ngựa của nàng, ái phi có muốn cưỡi thử một lần không?”
8
Một tháng cấm túc đã mãn, trên khuôn mặt của Tô Phù Tang lại thêm vài phần tiều tụy, trong mắt tràn đầy mê man và trống rỗng, đến cả lời nói cũng yếu ớt không còn sức sống.
Nàng ta không còn vẻ ngang ngược kiêu ngạo lúc g.i.ế.t ta, cũng chẳng giữ được sự ngông cuồng sống động như khi mới tiến cung.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của nàng… lại giống ta hơn.
Ta vốn định láy tên Tô Phù Tang mà tiến cung, giờ đây đã trả lại hết thảy cho nàng.
Nhưng vì sao trông nàng chẳng có chút vui vẻ nào?
Tô Phù Tang hoàn toàn yên phận rồi.
Nàng giống như các phi tần khác trong cung, ngoan ngoãn giữ bổn phận, không được triệu thì không ra khỏi điện.
Nhưng nàng không đi tìm phiền phức, thì phiền phức cũng sẽ tìm đến nàng.
Hôm đó trong buổi thỉnh an, hoàng hậu ném bản chép cung quy mà Tô Phù Tang vừa hoàn thành lên mặt nàng.
“Tô quý phi, bản cung bảo ngươi chép cung quy là muốn nhắc nhở ngươi phải thận trọng lời nói việc làm, không ngờ ngươi chẳng những không biết thu liễm, lại còn dám can thiệp triều chính!”
Tô Phù Tang ngơ ngác ngẩng đầu:
“Nương nương nói vậy là có ý gì?”
Hoàng hậu ra hiệu cho mấy vị thái giám bước lên, quát lớn:
“Những người này đến từ các cung khác nhau, nhưng lại đồng thanh chỉ đích danh, nói rằng ngươi thường xuyên ra vào thư phòng, thậm chí cùng bệ hạ ngồi xem tấu chương!”
“Tô thị, ngươi lá gan cũng lớn thật!”
Tô Phù Tang lắc đầu không ngừng:
“Bệ hạ truyền gọi thần thiếp chẳng qua là thị tẩm, sao có thể để thần thiếp xem tấu chương?”
“Còn dám chối à?”
Hoàng hậu lạnh giọng, ném ra mấy phong thư nữa.
“Đây là thư ngươi gửi ra ngoài cung, sai phụ huynh ngươi dâng sớ đàn hặc đám con cháu thế gia. Có đúng hay không?”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Phù Tang bò đến, nhìn mấy phong thư ấy, nét chữ trên đó không khác gì chữ nàng.
Bàn tay nàng run rẩy, trong mắt bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi muộn màng.
“Tô Yêu Nhi… là ngươi sao?”
Tô Phù Tang thì thầm:
“Là hồn ma của ngươi quay lại báo thù sao?”
Khi bọn cung nhân định kéo Tô Phù Tang đi thẩm vấn, thân thể nàng chợt co giật, ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.
Tô Phù Tang đã có thai.
Hoàng hậu nhất thời không thể truy cứu tội trạng của nàng, nàng cũng từ đó đóng cửa không ra, kiêng khem đủ thứ, cuối cùng cũng vượt qua tám tháng thai kỳ đầu, và gặp lại mẫu thân của chúng ta.
Khi mẫu thân vào cung, búi tóc cao, trên mặt trang điểm dày cộp, trông rạng rỡ, xem ra những năm tháng ở Tô gia sống không tệ.
Nhưng vừa nhìn thấy Tô Phù Tang, bà đã giật mình kinh hãi:
“Tô… Tô Yêu Nhi, ngươi chưa c.h.ế.t sao?”
Tô Phù Tang nhíu mày:
“Mẫu thân, mẫu thân nói gì thế?”
Mẫu thân nhìn kỹ lại, mới nói:
“Tang Nhi, sao con gầy đến mức xui xẻo thế này, mẫu thân suýt nữa không nhận ra con!”
“Nhưng cũng tốt, giờ con biết mang thai vất vả thế nào rồi chứ, sau này nhất định phải hiếu thuận với mẫu thân, biết chưa?”
Tô Phù Tang vuốt nhẹ bụng, mỉm cười gật đầu, trên gương mặt thậm chí hiện lên chút dịu dàng ấm áp hiếm hoi.
Nhưng khi mẫu thân nhìn đến bụng của Tô Phù Tang, sắc mặt lại đổi:
“Ôi trời ơi, bụng này sao tròn vo thế kia, thai lại cao thế! Nhìn thế là biết con gái rồi, đúng là cái bụng xui xẻo!”
Bà đập đùi than thở:
“Hỏng rồi hỏng rồi, thế này thì hỏng hẳn rồi, con lo chuẩn bị cho thai sau đi, thai này rõ là vô dụng!”
Tô Phù Tang nhìn niềm vui trong mắt mẫu thân dần tan biến.
Nàng không nói gì, cho đến khi mẫu thân thốt ra:
“Bọn oan hồn đoản mệnh, sao cứ chui vào bụng mẫu tử ta mà đầu thai vậy!”
“Câm miệng!”
Tô Phù Tang đập mạnh bàn, lửa giận hiện rõ nơi chân mày:
“Dù bản cung mang thai con gái, thì đó cũng là công chúa của một nước, là con gái của ta, Tô Phù Tang!”
“Đến lượt người lắm lời nhiều miệng sao?!”
9
Tô Phù Tang mười tháng mang thai, hạ sinh một bé gái.