Chu Lâu Thịnh Phóng Xuân Hải Đường

Chương 8



Mẫu thân bĩu môi: 

 

“Con vẫn không tin à? Đôi mắt của mẫu thân đây, bao giờ nhìn nhầm chưa?”

 

Tô Phù Tang không để ý tới bà.

 

Dạo gần đây Tiêu Minh Dịch bận việc triều chính, không đến thăm, chỉ thưởng cho một phòng đầy vàng bạc, xem như ban thưởng.

 

Tô Phù Tang cũng không để trong lòng.

 

Nàng ôm con gái trong tay, nhéo đôi tai phủ đầy lông tơ mềm mại của tiểu bảo bảo, lại cắn nhẹ bàn tay mềm oặt, sắc mặt tái nhợt hiện lên chút hồng nhuận.

 

“Mẫu thân xem, con bé đáng yêu biết bao!”

 

Mẫu thân ghen ghét nói: 

 

“Công chúa thì sao, cũng chỉ là con gái, không đem ném xuống giếng là tốt lắm rồi, còn nâng niu làm gì?”

 

Tô Phù Tang ánh mắt sắc lạnh: 

 

“Mẫu thân, đây là lần cuối ta cảnh cáo mẫu thân. Nếu còn dám nói năng xằng bậy, ta sẽ dâng tấu lên thánh thượng, đuổi mẫu thân ra khỏi cung!”

 

Mẫu thân sĩ diện nhất, lập tức dịu giọng: 

 

“Kìa con, con bé vừa sinh ra, chưa từng trải qua đậu mùa hay bệnh tật, còn đang cùng Diêm Vương nuôi chung đó thôi. Mẫu thân chỉ sợ con vui mừng hụt thôi mà.”

 

Tô Phù Tang khinh bỉ nói: 

 

“Việc đó có giống chuyện này sao?”

 

Nàng ôm bé gái trong lòng, cắn răng: 

 

“Cái gì mà ‘tẩy nữ biến con gái thành con trai’, thật quá nực cười!”

 

Cháu gái nhỏ của ta, quả thật đáng yêu vô ngần.

 

Dù ta biết nó là con của Tô Phù Tang, nhưng tình yêu thương vẫn dâng trào điên cuồng, mềm cả trái tim ta.

 

Thơm tho, mềm mại, hơi thở cũng ngọt ngào như sữa người mẫu thân.

 

Ta khẽ khàng đung đưa chiếc nôi, giúp con bé yên giấc.

 

Nếu ta thực sự có thần lực, ta nhất định sẽ chặn hết mọi tai ương bệnh tật bên ngoài, để con bé sống một đời an vui hạnh phúc.

 

Nhưng đêm ấy, kẻ đến Tường Nguyệt điện… lại chính là chủ nhân tuyệt đối của hoàng cung này.

 

Đứa bé c.h.ế.t rồi.

 

c.h.ế.t vì bị chăn gối chặn đầu, ngạt thở mà c.h.ế.t.

 

Tất cả chứng cứ đều chỉ về phía hoàng hậu, người vừa tới thăm.

 

Tô Phù Tang ôm lấy t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của con gái, gần như phát điên.

 

Nàng xông vào Phượng Tảo điện trong đêm, dùng mọi lời độc địa có thể nghĩ đến để nguyền rủa hoàng hậu, cho đến khi bị cáo buộc tội khi quân phạm thượng và bị giam vào Thẩm Hình Ty.

 

Lý gia ở Lũng Tây âm thầm ra tay, nói rằng cái c.h.ế.t của công chúa có điều mờ ám, không chừng là do Tô quý phi dòm ngó ngôi vị hoàng hậu nên sát hại con ruột, rồi đổ tội giá họa.

 

Bảy mươi hai hình phạt đều đổ lên thân Tô Phù Tang, nhưng nàng vẫn chửi mắng không ngớt, cắn răng không buông tha hoàng hậu.

 

Trong thời gian đó, mẫu thân đến khuyên Tô Phù Tang nhận tội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Tang Nhi, Tô gia ta chỉ là tiểu hộ, sao dám động vào Lý gia ở Lũng Tây! Lý tể tướng đang chắp vá tội danh, gần như nhốt hết nam nhân Tô gia rồi, con không nhận tội thì sẽ liên lụy cả nhà đấy!”

 

Tô Phù Tang bật cười lạnh: 

 

“Loại gia tộc như vậy, có bị liên lụy cũng chẳng đáng tiếc gì.”

 

Trên khuôn mặt nàng đầy vết roi chồng chéo, m.á.u chảy ròng ròng, giống hệt một ác quỷ bò lên từ địa ngục: 

 

“Con gái ta c.h.ế.t rồi… ta muốn cả Lý gia chôn cùng con bé!”

 

Mẫu thân lảo đảo rời khỏi Thẩm Hình Ty, vừa đi vừa khóc: 

 

“Là mẫu thân nhìn nhầm rồi… thì ra con mới là đứa nghiệt chủng!”

 

Tô Phù Tang chịu đủ cực hình, vốn đã kiệt sức, lại bị mẫu thân kích động, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

 

Ngay trước khi đầu nàng đập xuống đài hình, ta dang hai tay ra, đỡ lấy nàng thật vững.

 

“Tỷ tỷ à… ta đến rồi.”

 

10

 

Tô Phù Tang chậm rãi ngẩng đầu, từ đôi mí mắt sưng húp nhìn ta, nói nhỏ nhẹ:

 

“Là muội à, muội muội…”

 

“Muội đến đón ta rồi sao?”

 

Nàng ta cố xoay người, kéo lê cái chân gãy, đưa mắt nhìn vào lòng ta: 

 

“Muội… có mang theo con gái ta không?”

 

Thấy ta tay không, ánh sáng trong mắt Tô Phù Tang lập tức mờ đi.

 

Một lúc lâu sau, nàng lại nhìn ta, cố kéo môi cười với ta:

 

“Muội muội, kiếp này tỷ đã phụ muội, kiếp sau làm trâu làm ngựa để đền đáp… nhưng muội mang hồn phách con gái ta đi đâu rồi?”

 

Một giọt nước mắt từ mắt nàng rơi xuống tay ta, nóng bỏng khiến lòng ta run lên một hồi.

 

Ta bưng một chén thuốc, đưa lên môi nàng:

 

“Tỷ tỷ ơi, để tiểu công chúa chờ thêm một lát bên bờ Vong Xuyên đi, bây giờ tỷ vẫn chưa thể c.h.ế.t.”

 

“Đi theo muội, muội sẽ bảo vệ tỷ.”

 

Trận sóng gió này cuối cùng khép lại bằng việc Tô Phù Tang bị đày vào lãnh cung, nam nhân thành niên trong Tô gia gần như c.h.ế.t sạch, công chúa được an táng trọng thể ở vùng ngoại ô.

 

Hoàng hậu vẫn vững ngôi chính cung, bình an vô sự, thậm chí còn được hoàng thượng sủng ái vì bị "kinh sợ".

 

Lý gia ở Lũng Tây mừng rỡ, các thế gia liên hôn cùng họ kéo đến chúc mừng, cùng chia hưởng vinh hoa.

 

Chỉ có số ít người biết rằng, tất cả những điều ấy chỉ là bình yên trước cơn bão.

 

Trong lãnh cung, tiểu công chúa vẫn tiếp tục lớn lên trong trí nhớ của Tô Phù Tang. 

 

Khi nàng lẩm bẩm rằng con bé đã đến tuổi làm lễ bách nhật, thì ngự lâm quân đã đạp tung cửa Lý gia.

 

Thế lực phe cánh của Lý gia trên triều đình bị nhổ tận gốc, liên đới cực rộng.