Hoàng hậu bị giam lỏng trong cung, tội danh là sát hại hoàng tự, mưu nghịch phản loạn.
Ta mang theo rượu độc, d.a.o găm và lụa trắng, đến tiễn hoàng hậu đoạn cuối con đường.
Hoàng hậu vừa thấy ta, lập tức trợn tròn mắt, kinh hoàng hét to:
“Ngươi không phải… không phải… khụ khụ khụ!”
Nàng ta sặc đến nghẹn cổ, trông thấy ta không tổn hao gì, như gặp quỷ.
Ta mặt không biểu cảm, chỉ khẽ cười nhìn nàng ta.
Nàng ôm ngực, thở gấp, như vừa hiểu ra điều gì, nghiến răng nói:
“Tô Phù Tang, để lật đổ bổn cung, ngươi vậy mà lại dám hy sinh chính con ruột mình, ngươi thật độc ác!”
Ta lại bật cười thành tiếng:
“Hoàng hậu nương nương nghĩ nhiều rồi, hổ dữ còn không ăn thịt con cơ mà.”
Hoàng hậu nhìn kỹ ta, dường như lại hiểu ra điều gì nữa, sắc mặt càng thêm tái nhợt:
“Không đúng… ngươi không phải Tô Phù Tang… ngươi là ai?!”
Ta khẽ sờ mặt mình, bất lực nói:
“Ta là Tô Phù Tang… mà cũng không phải.”
“Dù sao, nếu được chọn, ai lại cam lòng làm một kẻ sống dựa vào thân phận của người khác chứ?”
“Nhưng nhờ phúc của hoàng hậu, tỷ tỷ sinh đôi của ta dù chưa hóa điên, cũng đã tàn phế suốt đời rồi. Thế nên, cảm ơn ngươi, vì trên đời này chỉ còn một Tô Phù Tang, và người tiễn ngươi, là ta.”
Hoàng hậu sững sờ một lúc, rồi cười tự giễu:
“Hèn gì bổn cung nghĩ mãi không hiểu, sao Tô Quý phi có thể ba đầu sáu tay, vừa lo hậu cung vừa nhúng tay vào tiền triều. Giờ thì biết rồi, thì ra các ngươi là hai người.”
Ta mỉm cười:
“Hoàng hậu đã biết, thì chọn một đi.”
Nàng ta nhìn những món trong tay ta, sắc mặt thoáng ngưng trọng.
Nàng cẩn thận cầm d.a.o găm, đưa lên cổ, lại bỏ xuống, sau cùng bưng chén rượu độc.
“Tô thị…”
Nàng cầm chén rượu, dù cố giữ phong thái tôn quý, giọng nói vẫn run:
“Tỷ muội các ngươi bày mưu tính kế lớn đến vậy, ta bại cũng không oan.”
“Ta đúng là đã hại tỷ tỷ ngươi và Tô gia, nhưng tội g.i.ế.t hại công chúa không phải do ta, ta không nhận!”
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực:
“Ta thật sự không g.i.ế.t tiểu công chúa, đứa trẻ ấy có tội tình gì, ta sao có thể nhẫn tâm hại một đứa bé còn đang nằm nôi. Ta có thể thề độc bằng cả cửu tộc ta!”
“Đừng để thù hận mù mắt, báo sai người!”
Ta nhìn người nữ nhân sắp c.h.ế.t trước mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn:
“Ta còn rõ hơn ngươi là ngươi bị oan cỡ nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng hậu sững sờ:
“Chẳng lẽ là ngươi sai người…”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta cắt lời nàng ta dứt khoát:
“Là Hoàng Thượng.”
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ và không thể tin nổi của nàng ta, lòng ta chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô hạn:
“Hoàng hậu, ngươi tưởng mình sáng suốt, nhưng thực ra ngu muội vô cùng.”
“Chúng ta chưa từng có chuyện dòm ngó ngôi vị hoàng hậu, mà là Hoàng Thượng không dung được các ngươi, những dòng họ thế gia vọng tộc.”
“Còn nữa, cửu tộc của ngươi… sớm đã không còn rồi.”
11
Tiểu Huệ không phản bội, ta cũng không c.h.ế.t.
Hôm đó, ta và tỷ tỷ cùng tiến cung.
Tỷ vào Tường Nguyệt điện đối phó hậu cung, ta thì vào Thượng Thư phòng làm thị vệ bên cạnh.
Đây là kế sách thiên tài lóe lên trong đầu Tiêu Minh Dịch, hắn đắc ý không để đâu cho hết.
Thật ra, khi ta quyến rũ Tiêu Minh Dịch, trong mắt hắn, ta chẳng qua là một tiểu thiếp xinh đẹp đang vùng vẫy hấp hối trong nỗi sợ bị mai táng theo.
Sau khi đã nếm đủ mật ngọt, hắn có thể lật mặt vô tình, ném ta vào địa cung hay ni am cũng được, xử lý thế nào đều thuận tiện.
Cho đến một lần sau ân ái, ta ghé vào tai hắn, thì thầm:
“Triều ta trị quốc bằng chữ hiếu, nay các hoàng tử đang tranh đoạt ngôi vị Thái tử, bệ hạ phiền lòng khôn xiết. Chi bằng điện hạ hãy hiếu thuận bên giường, có thể hưởng lợi giữa dòng nước đục.”
Ánh mắt Tiêu Minh Dịch nhìn ta khi đó mới thoáng có chút thay đổi.
Sau khi ta cạo đầu làm ni cô, hắn thường đến thiền phòng, bàn chuyện quốc sự với ta.
Tất nhiên, tiện thể “ngủ một giấc” cũng chẳng sao, dù gì ta cũng chỉ là một nữ nhân, một quân sư có thể giúp hắn giải tỏa dục vọng.
Về sau, Tiêu Minh Dịch muốn ta nhập cung trở lại, bước ra ánh sáng, trở thành thanh kiếm sắc cắm vào tim các dòng họ thế gia.
Hắn nghịch tóc ta, cười như trò đùa nơi địa ngục:
“Tô Yêu Nhi, thế này thì phiền rồi, nàng sẽ c.h.ế.t rất thảm đó.”
“Trẫm lại có chút không nỡ cái đầu thông minh này của nàng.”
Vậy nên, khi Tiêu Minh Dịch biết đến sự tồn tại của Tô Phù Tang, hắn mừng như điên.
Hắn nói nghe đầy nhân từ và ân cần:
“Để nàng ta gánh hết mọi tội lỗi thay nàng, còn nàng hưởng hết phúc là được rồi.”
Nay Lý gia đã sụp đổ, thế gia đại tộc mất đầu, dần tan rã, chỉ đợi hoàng quyền tiếp tục thâu tóm.
Tỷ tỷ hóa điên, ta đội danh nghĩa Tô Phù Tang, mang tiếng là yêu hậu, thi hành bạo chính, trở thành Tô Đát Kỷ mê hoặc quân vương.
Còn Tiêu Minh Dịch, chẳng qua là một vị minh quân nhân từ bị che mờ đôi mắt.
Người ta nói: “Họa hại sống ngàn năm.”