Chủ Mộ

Chương 9



Chương 9:

 

Tôi chìm vào một giấc mơ rất, rất dài.

 

Trong mơ, tôi nhìn thấy Ngô Lam.

 

Đó là lúc mới vào năm nhất đại học. Khi ấy tôi là cộng tác viên mới được tuyển của Hội Sinh viên, còn chủ tịch hội thì vừa đẹp trai vừa dịu dàng. Anh ta theo đuổi tôi suốt một tháng, và cuối cùng tôi đã đồng ý quen anh ta.

 

Nhưng hóa ra, đó là một kẻ cặn bã đúng nghĩa.

 

Anh ta bỏ t.h.u.ố.c tôi, chụp ảnh tôi, lấy đó làm cái cớ ép tôi đưa tiền, còn liên tục quấy rối, không để tôi yên.

 

Tôi trốn một mình trong ký túc xá, khóc đến gần như nghẹt thở, thì Ngô Lam trở về.

 

Trước đó tôi và Ngô Lam không hề thân.

 

Tính cô ấy rất lạnh lùng, ít nói, Tần Tiếu và Mạnh Lệ Nhi không chỉ một lần nói với tôi rằng họ thấy Ngô Lam là kiểu quái t.h.a.i chỉ biết học.

 

Nhưng lần đó, Ngô Lam chủ động đi đến bên tôi, một kẻ đang khóc đến suy sụp.

 

Cô ấy hỏi tôi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Lần đầu tiên tôi nhận ra giọng Ngô Lam thật sự dịu dàng đến thế nào.

 

Ngô Lam đã đi tìm chủ tịch Hội Sinh viên, lấy lại cả tiền lẫn ảnh cho tôi.

 

Tôi không biết cô ấy làm bằng cách nào. Hỏi thế nào cô ấy cũng không chịu nói.

 

Sau lần đó, tôi không còn thấy tên chủ tịch kia chẳng còn dám quấy rối tôi nữa. Thế là tôi liền bám lấy Ngô Lam như cái đuôi, ngưỡng mộ đến mức không biết ngượng, ngày nào cũng thổi phồng:

 

“Chị Lam đúng là đỉnh của chóp!”

 

“Bây giờ em đã có chị Lam che chở em rồi!”

 

“Em yêu chị Lam nhất trên đời luôn!”

 

Mỗi lần tôi tán tụng như thế, Ngô Lam đều lạnh mặt, kiểu rất không chịu nổi mấy câu sến súa.

 

Cô ấy thường nhìn tôi rồi thở dài:

 

“Lớn từng này rồi, trông thì xinh, nhưng đầu óc thì không được.”

 

Tôi chẳng để tâm:

 

“Em có làm mỹ nhân vô dụng thì sao chứ? Dù sao cũng có chị Lam bảo vệ em mà!”

 

“Đúng không, chị Lam?”

 

“…”

 

“Đúng không đúng không?”

 

“…”

 

“Chị sẽ bảo vệ em, đúng không?”

 

“…Ừ.”

 



 

Giấc mơ tan đi.

 

Tôi mở mắt ra, đập vào mắt là trần bệnh viện trắng toát.

 

Tiểu Nhiễm đang gọt táo bên cạnh, nghe thấy động tĩnh thì giúp tôi nâng giường lên:

 

“Cậu tỉnh rồi.”

 

Tôi cố quay đầu nhìn xung quanh:

 

“Đây là đâu vậy?”

 

“Cơ sở y tế tư nhân.” – cô ấy đáp:

 

“Chuyện này còn rất nhiều thủ tục phía sau cần xử lý, nên bọn tôi đưa cậu đến đây bí mật. Gia đình cậu vẫn chưa được thông báo.”

 

Cổ họng tôi nghẹn lại, có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng cuối cùng chẳng nói được gì.

 

Có lẽ Tiểu Nhiễm nhìn thấu tâm trạng của tôi, cô ấy cúi đầu gửi đi một tin nhắn.

 

Chỉ chốc lát sau, Kỳ Chiêu bước vào.

 

Anh cầm theo một cuốn sổ bìa dày, mở ra trước mặt tôi. Trong đó là bản ghi chép, kèm theo ảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi chỉ liếc một cái đã nhận ra ngay.

 

Trong ảnh là một nam một nữ, nữ chính là Mạnh Lệ Nhi, nam… là phó hiệu trưởng trường tôi.

 

Kỳ Chiêu nói thẳng, ngắn gọn:

 

“Mạnh Lệ Nhi là tình nhân của phó hiệu trưởng.”

 

“Sáu tháng trước, cô ta c.h.ế.t do tai nạn.”

 

“Vốn dĩ hồn phách có thể đi đầu t.h.a.i như bình thường… nhưng Mạnh Lệ Nhi và phó hiệu trưởng không muốn chia lìa.”

 

“Hai người họ không biết moi được ở đâu một phương pháp hiến tế dưỡng xác.”

 

“Thế là phó hiệu trưởng lén giấu tro cốt Mạnh Lệ Nhi vào kho của ký túc, rồi bố trí ba nữ sinh vô tội khác vào đó ở.”

 

“Như vậy mới tạo thành… phòng quan tài.”

 

“Là chủ mộ, năng lượng của Mạnh Lệ Nhi suốt một trăm ngày qua liên tục tăng lên. Đến cuối cùng, toàn bộ không gian ký túc của các cô bị cô ta dựng kết giới bao phủ, hoàn toàn tách khỏi thế giới bên ngoài.”

 

“Cô có thể coi phòng ký túc đó như quan tài, còn cả tầng lầu… chính là mộ thất nói ngắn gọn, tất cả đều là địa bàn của Mạnh Lệ Nhi.”

 

“Trong kết giới đó, dù là người hay là quỷ, nhận thức đều sẽ bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, sẽ vô thức bỏ qua mọi điều dị thường và mọi dấu hiệu không bình thường.”

 

Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

 

“Và đó cũng là lý do…”

 

Kỳ Chiêu chưa nói hết.

 

Nhưng tôi đã hiểu.

 

Đó chính là lý do Ngô Lam c.h.ế.t rồi, nhưng cả Mạnh Lệ Nhi lẫn chúng tôi cũng không ai nhận ra.

 

Hoặc nói đúng hơn, thật ra tôi đã nhận ra rồi…

 

Chỉ là một mặt, tôi cố chấp không muốn đối diện, mặt khác phong quan tài phòng đã làm nhiễu loạn nhận thức đến mức, bộ não tôi tự động phong bế ký ức đó.

 

“Ngô Lam tự t.ử vào tháng trước. Lý do tự t.ử không liên quan đến chủ mộ, vì đó là hành vi của chính cô ấy, nên chủ mộ không nhận ra việc một trong ba tế phẩm đã c.h.ế.t từ trước.”

 

“Do âm khí trong quan tài phòng quá mạnh, hồn Ngô Lam mới có thể lưu lại nơi đó. Cô ấy hẳn là đã sớm biết mình c.h.ế.t rồi, nhưng cô ấy không nói với bất kỳ ai.”

 

Kỳ Chiêu dừng một nhịp:

 

“Cho đến đêm hôm đó, khi cô nói về chủ mộ trong cầu thang, cô ấy mới thực sự hiểu… vì sao mình vẫn còn có thể ở trong ký túc xá ấy.”

 

Tôi im lặng rất lâu, rất lâu.

 

Cuối cùng, phải gom hết chút sức lực còn lại trong người, tôi mới mở miệng được:

 

“…Chị Lam… chị ấy…”

 

Kỳ Chiêu và Tiểu Nhiễm đều trầm mặc.

 

Một lúc sau, Kỳ Chiêu khẽ nói:

 

“Cô ấy đã hồn bay phách tán rồi.”

 

Sức lực trong người tôi như bị rút sạch.

 

“Mạnh Lệ Nhi dùng toàn bộ sức mạnh còn lại dồn vào cú đ.á.n.h cuối cùng ấy. Chính Ngô Lam đã chắn thay cho cô.”

 

“Năng lượng của chủ mộ mạnh hơn linh hồn thông thường quá nhiều… hồn phách Ngô Lam bị đ.á.n.h nát trực tiếp.”

 



 

Trong phòng bệnh im phăng phắc.

 

Hồi lâu, mới có tiếng nghẹn ngào bật ra.

 

Tôi ôm mặt, cố giấu nước mắt sâu trong lòng bàn tay.

 

Tiểu Nhiễm nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, nói khẽ:

 

“Đó là lựa chọn của Ngô Lam. Dù cô ấy không chắn cú đó thay cô, cô ấy cũng không thể tồn tại thêm được nữa rồi.”

 

“Quan tài đã mở. Sinh hồn ra, t.ử hồn nhập. Nếu muốn tiếp tục tồn tại dưới dạng linh thể… lẽ ra cô ấy phải đứng về phía Mạnh Lệ Nhi, giúp cô ta giữ vững phòng quan tài.”

 

“Nhưng cô ấy không làm vậy. Cô ấy phản bội phía người c.h.ế.t, lựa chọn bảo vệ cô. Khoảnh khắc ấy, số phận của cô ấy đã được định rồi.”

 

“Nguyễn Nguyễn à… cô ấy chắc chắn muốn cô sống tiếp và sống cho t.ử tế.”