Chương 3:
Lúc mới nhập học, tôi bị tên đàn anh đểu giả lừa mất một khoản tiền lớn, chính Ngô Lam là người đã tới tận nơi đòi lại giúp tôi.
Sau đó tôi bị viêm ruột thừa cấp, phải mổ gấp, chị ấy cũng ở bệnh viện trông tôi suốt.
“Chị Lam, em có nhắn tin cho chị, còn gọi điện nữa, sao chị không trả lời?!”
Tôi nắm lấy tay Ngô Lam.
Cô ấy nhìn tôi đang kích động mà kinh ngạc , rồi lấy điện thoại ra xem thử:
“Lúc nãy chị đang trên đường về, bên ngoài mưa lớn quá nên không nghe thấy điện thoại reo, mà em bị gì vậy?”
Tôi nói không thành lời, trong lòng vừa tuyệt vọng vừa may mắn.
Tuyệt vọng ở chỗ: vật tế cuối cùng đã trở về.
May mắn ở chỗ: trong tuyệt cảnh này, cuối cùng tôi cũng có một người có thể dựa vào.
Não tôi đã hoàn toàn bị nỗi sợ bóp nghẹt, Tiểu Nhiễm thì không liên lạc được, nhưng Ngô Lam thì từ trước tới giờ vẫn luôn tỉnh táo, bình tĩnh, chắc chắn sẽ sáng suốt hơn tôi.
Quả nhiên, sau khi nghe tôi kể toàn bộ sự việc, tuy trên mặt cô ấy cũng tràn đầy cú sốc, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
“Lúc chị từ cổng đi vào, mọi thứ vẫn bình thường.” Cô ấy suy nghĩ:
“Đừng hoảng, chúng ta thử lại lần nữa.”
Thế là Ngô Lam cùng tôi đi vài vòng trong cầu thang bộ.
Không lâu sau, sắc mặt Ngô Lam cũng trắng bệch ra.
Vừa rồi cô ấy vẫn liên tục hỏi tôi có phải mơ không, thế mà khi nhận ra bất kể đi lên hay đi xuống, đi bao nhiêu tầng, cuối cùng vẫn quay lại tầng ba, cô ấy rốt cuộc mới tin những gì tôi nói đều là thật.
Ngô Lam nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, ting một tiếng vang lên, cả điện thoại tôi và Ngô Lam đồng thời nhận được tin.
Là nhóm WeChat ký túc.
Là Tần Tiếu gửi tin, cô ấy @ cả tôi và Ngô Lam trong nhóm:
【Hai người sao còn chưa về phòng?】
Chỉ là một câu bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng lại khiến tôi nổi hết da gà.
“Phải làm sao bây giờ hả chị Lam?” tôi run giọng:
“Hay là mình nhảy cửa sổ trốn ra ngoài?”
Ngô Lam lắc đầu: “Không được, cửa sổ bị hàn c.h.ế.t rồi.”
Một cơn lạnh chạy thẳng dọc sống lưng tôi, tôi sực nhớ ra.
Hình như tháng trước từng có sinh viên nhảy lầu tự tử, sáng hôm đó khi bọn tôi thức dậy đi học, thì t.h.i t.h.ể đã bị đưa đi, giống như không có chuyện gì từng xảy ra.
Nhưng rất nhanh sau đó, thợ bảo trì của trường đến, hàn kín toàn bộ cửa sổ từ tầng hai trở lên.
“Nếu cái cục diện này là thật, vậy thì chủ mộ chắc chắn đã phong kín mọi đường lui trong mấy tháng qua rồi. Chúng ta tìm đường trốn cũng vô ích chỉ có thể đối mặt rồi phá cục thôi.”
Ngô Lam nắm lấy tay tôi:
“Tiểu Nhiễm nói rồi, chỉ cần tối nay tìm ra chủ mộ… chúng ta vẫn còn hy vọng. Đừng sợ, có chị ở đây. Chị sẽ bảo vệ em.”
Cô ấy dắt tay tôi, quay hướng về phòng ngủ.
Hành lang trống trơn ấy, nhưng dưới sự đồng hành của cô ấy, dường như cũng bớt đáng sợ hơn.
Đẩy cửa vào, phòng đã tắt đèn.
Nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn ngủ nhỏ trên bàn của Tần Tiếu. Thấy chúng tôi, cô ấy quay đầu lại, ánh đèn phản chiếu lên kính, lạnh lẽo mơ hồ.
“Các cậu về rồi à.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng cô ấy rất nhỏ.
Trong bóng tối, câu đó nghe… đặc biệt khiến người ta rợn sống lưng.
Tay chân tôi càng lúc càng lạnh. Tôi nghe Ngô Lam hỏi bên cạnh:
“Lệ Nhi đâu rồi?”
“Lệ Nhi ngủ rồi, chúng ta nhỏ tiếng thôi.”
Tần Tiếu đưa ngón trỏ lên trước môi,ra hiệu im lặng.
Tôi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên rèm giường của Mạnh Lệ Nhi đã được kéo kín mít.
“Chị Lam, sao chị về muộn quá vậy? Mưa lớn như thế… hai người mà chưa về, em sẽ lo c.h.ế.t mất.”
Tần Tiếu khẽ nói.
“Còn đứng ở cửa làm gì? Em mới mua trà gừng đó, hai người đến uống thử đi.”
Trước giờ Tần Tiếu vẫn hay mua đồ ăn ngon trên mạng rồi chia cho cả phòng, bình thường tôi ăn rất vui vẻ.
Nhưng lúc này nhìn ly nước nóng đang bốc hơi mờ đục trước mặt, tôi bỗng thấy buồn nôn vô cớ.
Ngô Lam liếc nhìn tôi, khẽ lắc đầu.
Tôi hiểu ý, đừng để Tần Tiếu nghi ngờ.
“Em không biết à, Nguyễn Nguyễn đang giảm cân đấy.”
Ngô Lam giữ giọng điệu bình thường rồi đi đến cạnh Tần Tiếu: “Để chị uống thử.”
Nhân lúc đó, tôi cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, cố gắng tìm kiếm Tiểu Nhiễm giữa đống bình luận.
Đáng c.h.ế.t thật, Tiểu Nhiễm, lúc nãy nói hăng thế, giờ lại mất tăm.
Như thể ông trời nghe được lời cầu khẩn của tôi, vài giây sau, Tiểu Nhiễm cuối cùng lại xuất hiện:
【Tôi chỉ vừa ra ngoài một một chút thôi, thế nào, có phải không đi được không?】
Tôi tức đến mức muốn hộc máu, liền lấy chiếc điện thoại thứ hai, gõ chữ trong phần ghi chú, rồi đưa lên trước camera:
【Cô nói phải tìm ra chủ mộ. Sau đó thì sao?】
Tiểu Nhiễm trả lời:
【Không được để chủ mộ chạm vào, không được ăn bất cứ thứ gì chủ mộ đưa.】
Tim tôi lạnh toát.
Tôi giật mình ngẩng đầu:
“Chị Lam……”
Ngô Lam đã cầm lấy ly trà gừng nóng.
Vào khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, như có một thứ ăn ý vô hình, cô ấy cố ý buông lỏng tay, ly giấy rơi xuống đất, đổ văng ra.
Hẳn là cô ấy vốn cũng không định uống, giờ nhân lúc tôi gọi, thuận tiện làm đổ hết luôn.
“Xin lỗi xin lỗi, để chị đi lấy cây lau.”
Ngô Lam lập tức kéo cây lau nhà ở góc tường qua.
Tần Tiếu quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn rõ vẻ mặt cô ấy.
Trên điện thoại, Tiểu Nhiễm lại tiếp tục gửi bình luận:
【Nhưng như vậy chỉ có tác dụng tạm thời. Đến nửa đêm, sức mạnh của chủ mộ sẽ càng lúc càng lớn. Tốt nhất là cô tìm chỗ trốn đi, đừng để chủ mộ thấy.】
Tôi choáng tới mức muốn xỉu ngay tại chỗ.
Ký túc nữ thì bé tí, tôi thì to bằng này, trốn đi đâu được trời??
Tôi đang định gõ chữ tiếp trong phần ghi chú, thì trên màn hình, bình luận của Tiểu Nhiễm lại hiện ra…