Chương 4:
Chữ đỏ như máu, vô cùng chói mắt.
【Khoan đã, nhìn đôi giày của người vừa mới về kìa.】
“Người vừa mới quay lại”… cô ta đang nói là chị Lam?
Tôi quay đầu, cúi mắt xuống xem.
Chị Lam đang cầm cây lau nhà, khom lưng lau sàn. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, chị khẽ liếc sang, ánh mắt trấn an quen thuộc, như muốn bảo tôi đừng sợ.
Nhưng tôi lại như bị ai dội thẳng một thùng nước đá từ đầu xuống chân.
Ngô Lam đang mang một đôi giày vải, mặt giày và dây giày đều trắng tinh.
Quan trọng nhất là đôi giày ấy khô ráo.
Ngoài kia đang mưa như trút, vậy mà từ phòng tự học trở về, giày chị ấy lại khô?
Chị ấy lừa tôi.
Chị ấy vốn không phải từ bên ngoài quay về!
…
Ngô Lam không hề nhận ra vẻ mặt khác thường của tôi.
Cô ấy khom người lau xong chỗ trà, rồi đứng thẳng dậy:
“Để chị đi giặt cây lau.”
Tần Tiếu lấy khăn mặt và bàn chải đ.á.n.h răng của mình từ giá:
“Vừa hay, tôi còn chưa rửa mặt, chúng ta đi cùng luôn.”
Hai người đẩy cửa, cùng nhau đi về phía phòng rửa chung.
Hành lang vẫn y như thế, tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Nhưng vô luận là Ngô Lam hay Tần Tiếu, cả hai đều không tỏ vẻ gì nghi ngờ sự kỳ dị ấy.
Họ sóng vai nhau, lặng lẽ hướng về phòng rửa.
Tôi nhìn bóng lưng hai người, toàn thân run rẩy.
Có chuyện gì vậy…?
Trong đêm nay, từng người bạn cùng phòng của tôi… đều kỳ lạ đến kinh khủng.
Tần Tiếu mỗi động tác đều nhuốm sự quái dị.
Ngô Lam, người tôi tin tưởng nhất cũng đang nói dối tôi.
Còn người cuối cùng…
Tôi ngẩng đầu nhìn giường của Mạnh Lệ Nhi, bỗng thấy có gì đó bất thường.
Vừa rồi, lúc Ngô Lam làm rơi ly trà, âm thanh lớn như vậy…
Nếu là bình thường, với tính cách của Mạnh Lệ Nhi, cô ấy đã phải ló đầu ra phản đối chúng tôi làm ồn từ lâu rồi.
Nhưng lần này, từ đầu đến cuối, Mạnh Lệ Nhi hoàn toàn im lặng.
Tôi do dự một chút, thử gọi khẽ dưới giường:
“Lệ Nhi?”
Không ai trả lời.
Trên điện thoại, bình luận của Tiểu Nhiễm lại xuất hiện:
【Tình hình rất tệ rồi. Sức mạnh của chủ mộ đã trở nên cực kỳ mạnh. Cô phải tìm chỗ trốn ngay lập tức!】
Tôi cũng sắp phát điên, cầm điện thoại lia khắp phòng nói:
“Cô có nghĩ ra cách nào đáng tin hơn được không? Phòng bọn tôi chẳng có chỗ nào để trốn cả!”
Ký túc xá bé xíu, bốn giường tầng kèm bàn học, còn lại chỉ có bốn cái tủ nhỏ, mà tủ thì bé, đến trẻ con sáu tuổi còn chui không lọt.
Tiểu Nhiễm theo camera nhìn một vòng rồi gõ cực nhanh:
【Trốn lên giường của Mạnh Lệ Nhi. Kéo rèm lại.】
Giống như không kịp giải thích nữa, cô ấy tiếp tục đ.á.n.h một dòng đỏ rực, bật cả màn hình:
【Nhanh!!!】
Thực ra chẳng cần cô ấy giục.
Bởi ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Một bước.
Rồi thêm một bước nữa.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang trống rỗng, càng lúc càng gần cửa phòng.
Điều đáng sợ nhất là…
Chỉ có một tiếng bước chân.
Ngô Lam và Tần Tiếu đi rửa mặt cùng nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy mà lúc này, chỉ có một người quay lại.
Người còn lại… đâu?
Tôi không dám nghĩ tiếp.
……
Con người, khi sợ đến tột cùng, sẽ bộc phát sức mạnh kinh hoàng.
Gần như trong tích tắc, tôi lao đến bên thang giường, trèo vọt lên giường của Mạnh Lệ Nhi.
Hai ba động tác đã kéo rèm giường xuống, rồi chui vào trong, kéo khóa rèm kín mít.
Bóng tối lập tức bao trùm.
Mạnh Lệ Nhi nằm quay lưng về phía tôi, cuộn mình trong chăn, dường như ngủ rất say.
Bên ngoài, tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều, không nhanh không chậm.
Tôi sợ Mạnh Lệ Nhi tỉnh dậy, thấy tôi trong giường sẽ hét toán lên, bèn thì thầm:
“Lệ Nhi… dậy đi…”
Không có phản ứng.
Tôi bèn kéo mạnh cô ấy một cái, lật người lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đối diện với một gương mặt vỡ nát.
…
Mạnh Lệ Nhi bị tôi kéo lật lại, trong chiếc giường chật hẹp ấy, hai chúng tôi nằm đối mặt, mặt kề sát mặt.
Mái tóc đen của cô ấy bị dính một thứ đặc quánh, không biết là m.á.u hay là dịch não nhưng thứ đó đã được trét đầy lên khuôn mặt.
Hộp sọ xẹp xuống, như một con búp bê bị làm vỡ.
Còn trong hai hốc mắt không còn nhãn cầu, từng dòng m.á.u chảy xuống như lệ, trừng trừng nhìn tôi không chớp.
Mạnh Lệ Nhi hình như vẫn còn một hơi cuối.
Miệng cô ấy mở ra, cổ họng đã không phát được tiếng, chỉ có đôi môi run rẩy khép mở, tạo thành một khẩu hình.
Tôi hiểu khẩu hình đó.
Cô ấy đang nói:
“Nguyễn Nguyễn, chạy đi.”
Nguyễn Nguyễn.
Chạy đi!!!
…
Gần như cùng lúc đó…
Cửa phòng được mở ra.
Một giọng nữ âm u vang lên ở cửa:
“Nguyễn Nguyễn, em ở đâu?”
…
Tôi tưởng mình sẽ ngất đi.
Nhưng không.
Từng tế bào trong não như đang gào thét đến khản giọng, tôi lấy tay bịt chặt miệng, không cho bản thân phát ra dù chỉ một tiếng động.
Tôi cứ thế nằm cứng đờ trên giường, mặt đối mặt với một Mạnh Lệ Nhi đã chẳng còn ra hình người, lắng nghe tiếng bước chân đang không ngừng lượn vòng phía dưới.
“Nguyễn Nguyễn, em ở đâu?”
Điện thoại nằm ngay cạnh tôi. Có lẽ vì lúc nãy camera lia trúng gương mặt của Mạnh Lệ Nhi, nên livestream đã bị khóa.
Tôi không còn nhìn thấy bình luận của Tiểu Nhiễm nữa.
Trong lòng chỉ còn một cảm giác tuyệt vọng chưa từng có, tôi biết lúc này chẳng còn ai có thể cứu tôi.
Nhưng tôi không được để bị tìm thấy.
Nếu bị tìm thấy, tôi sẽ kết cục như Mạnh Lệ Nhi.
“Nguyễn Nguyễn, em ở đâu… Nguyễn Nguyễn, em đang trốn chị sao…”
Tiếng bước chân vòng qua vòng lại trong căn phòng nhỏ, cuối cùng nó dừng lại ngay trước giường của Mạnh Lệ Nhi.
Tim tôi như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Tôi bị phát hiện rồi!
Không thể khác được.
Trong bóng tối, tiếng tim tôi đập to đến đáng sợ, tôi căn bản không thể khống chế nó.
Nhất định cô ta đã nghe thấy.
Quả nhiên, giây tiếp theo, một giọng cười âm lạnh vang lên:
“Nguyễn Nguyễn, tìm được em rồi...”
Là giọng của Ngô Lam.