Chủ Mộ

Chương 5



Chương 5:

 

Nước mắt tôi không kìm được mà trào ra. Tôi nhắm chặt mắt, toàn thân run lẩy bẩy, chờ đợi khoảnh khắc mình bị g.i.ế.c.

 

Ngô Lam là chủ mộ sao?

 

Nếu đúng vậy, thì Tần Tiếu có lẽ đã bị g.i.ế.c trong phòng vệ sinh rồi.

 

Người tiếp theo sẽ là tôi.

 

Tôi run cầm cập, chờ đợi rèm giường bị vén lên.

 

Nhưng…

 

Nửa phút trôi qua.

 

Một phút trôi qua.

 

Trong phòng im phăng phắc.

 

Một lúc sau, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa.

 

“Nguyễn Nguyễn, đừng sợ. Là chị Lam đây mà. Sao em lại trốn chị? Chị nói rồi mà, chị sẽ bảo vệ em mà. Nguyễn Nguyễn… em đang ở đâu…”

 

Tiếng bước chân đi xa dần.

 

Ngô Lam rời khỏi phòng.

 

Tôi chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, không dám tin vào tai mình.

 

Hóa ra cô ta không phát hiện ra tôi.

 

Câu tìm được em rồi ban nãy… là để cố tình hù tôi!

 

Hiện giờ, Ngô Lam đã rời khỏi phòng, cô ta tưởng tôi đã chạy ra ngoài, nên bắt đầu lục soát hành lang.

 

Tôi gắng gượng bò dậy, quấn lại chiếc áo ngủ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cố ép bản thân không nhìn vào cái xác nằm ngay cạnh mình.

 

Bất chợt, cái xác phát ra tiếng rung vò vò.

 

Tôi sợ đến mức tưởng hồn vía bay lần nữa, phải mất vài giây mới nhận ra… tiếng rung đó đến từ điện thoại của tôi.

 

Là một số lạ, không lưu tên.

 

Tôi do dự một chút, rồi sờ vào tai chiếc tai nghe bluetooth tôi đeo khi livestream vẫn còn nguyên, chưa rơi mất.

 

Tôi run run nhấn nút nghe.

 

Đầu dây bên kia là một giọng con gái lạnh lẽo, nghe ra còn rất trẻ:

 

“Alô, tôi là Tiểu Nhiễm.”

 

Khoảnh khắc đó, tôi suýt khóc.

 

Như thể giữa lúc tuyệt vọng nhất, lại có một bàn tay kéo tôi lên khỏi vực.

 

Tôi không biết cô ấy lấy số tôi bằng cách nào, mà Tiểu Nhiễm cũng không cho tôi cơ hội hỏi.

 

Giọng cô ấy rất bình tĩnh, nhưng tốc độ nói vô cùng khẩn cấp:

 

“Đừng lên tiếng, đừng hỏi gì cả. Nghe tôi nói.”

 

“Tình hình của cô tôi đã nắm đại khái rồi. Lúc nãy tôi ra ngoài chính là để tìm người hỗ trợ. Bọn tôi đang trên đường tới cứu cô. Đừng cúp máy. Thêm số này vào WeChat, rồi gõ hết tình huống gửi cho tôi.”

 

Tôi lập tức làm theo lời Tiểu Nhiễm.

 

Thêm WeChat xong, tôi gửi toàn bộ sự việc cho cô ấy.

 

Trong cơn hoảng loạn cực độ, tôi đ.á.n.h lỗi chính tả vô số chỗ.

 

May mà Tiểu Nhiễm vẫn hiểu được.

 

Điện thoại im lặng vài giây, rồi tôi nghe cô ấy nhỏ giọng nói với người bên cạnh:

 

“Tình hình có vẻ rất tệ… Kỳ Chiêu, chúng ta còn bao lâu mới tới được Đại học A?”

 

“Ít nhất hai mươi phút nữa.”

 

Giọng con trai bên cạnh trả lời, chắc đang lái xe:

 

“Để tôi nói chuyện với cô ấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Nhiễm đưa điện thoại sát lại.

 

Giọng nam trong máy trở nên rõ ràng hơn nhiều:

 

“Chào cô, tôi là người được mời đến để trấn quỷ. Nhưng như cô thấy đấy, chúng tôi vẫn đang trên đường, nên cô bắt buộc phải tự cầm cự thêm một lúc nữa.”

 

“Dựa theo những gì cô vừa nói, hiện giờ rất có thể cô chính là người sống cuối cùng. Nếu cô cũng c.h.ế.t, thì nghi thức sẽ hoàn toàn hoàn thành. Sau khi chủ mộ nuốt trọn ba linh hồn tế phẩm, nó sẽ biến thành một loại t.ử thi cực kỳ hung hiểm.”

 

“Đến lúc đó… e rằng ngay cả tôi cũng chưa chắc nắm phần thắng.”

 

“Cho nên, trước khi bọn tôi tới nơi, bằng mọi giá cô phải giữ được mạng của mình.”

 

Tôi thầm rít lên trong lòng:

 

Tất nhiên tôi muốn sống rồi!!

 

Vấn đề là tôi phải sống bằng cách nào?!

 

Như thể đoán được ý tôi, Kỳ Chiêu nói rất nhanh:

 

“Lúc nãy bọn tôi bảo cô trèo lên giường của cô bạn cùng phòng kia, là vì phát hiện khu vực quanh giường cô ấy toàn là thi khí mới.”

 

Tôi suýt thì ngất thật.

 

Phát hiện ra mà không báo trước?!

 

Vừa rồi tôi gần như bị dọa cho đột quỵ tại chỗ!

 

Kỳ Chiêu tiếp tục:

 

“Cách tìm người của quỷ khác với người sống. Thị giác và thính giác của chúng rất kém, chúng dựa vào mùi của người sống để lần theo. Khi cô ở cạnh xác, thi khí sẽ che mùi cơ thể sống của cô, nên tạm thời cô ta không phát hiện ra được.”

 

“Nhưng đây không phải cách lâu dài. Thi khí từ giường của bạn cô đang lan ra ngoài, càng ngày càng loãng. Một khi loãng đến mức không thể phủ lên cô nữa, cô chắc chắn sẽ lộ.”

 

Tôi gõ điên cuồng:

 

【Vậy tôi cần tìm thứ khác che mùi cơ thể mình đúng không?!】

 

“Thông minh. Ngoài ra, còn một cách có thể cứu mạng cô vào thời điểm nguy cấp nhất.”

 

“Tìm được ngày tháng năm sinh của chủ mộ, viết lên một tấm giấy đỏ, mang theo bên mình. Nó sẽ chặn được một lần đòi mạng khi cô ta ra tay.”

 

“Nhân lúc chủ mộ chưa về, cô phải hành động ngay. Nhanh lên!!”

 



 

Trên giá sách của tôi có một lọ nước hoa mới mua cách đây không lâu.

 

Tôi vớ lấy, xịt mấy cái lên người rồi dứt khoát đổ cả chai xuống người mình vì họ nói mùi nước hoa nồng có thể tạm chi đi mùi người sống.

 

Mùi hoa nồng nặc lan ra, nồng đến mức làm đầu óc đau nhói, thậm chí muốn nôn.

 

Tôi cố chịu cảm giác khó chịu, rồi vội vã tìm giấy đỏ trong phòng.

 

Không có.

 

Nghĩ cũng đúng, sinh viên nữ bình thường đâu có sẵn giấy đỏ, lại không học mỹ thuật.

 

Dù có đi nữa, với mức độ cẩn trọng của chủ mộ, mấy tháng qua chắc chắn cô ta đã tìm cách xử lý sạch sẽ mọi thứ có thể tạo sơ hở. Không để lại chút cơ hội nào.

 

Đúng lúc tôi gần như tuyệt vọng, bỗng nhớ ra trước đó có một nam sinh khoa bên cạnh theo đuổi tôi, tặng tôi một chiếc nhẫn Cartier.

 

Tôi thấy quá đắt tiền, nên chưa từng nói với ai, cũng không mở hộp.

 

Chỉ cất vào tủ, định tìm thời điểm thích hợp trả lại.

 

…Chiếc túi Cartier đó là màu đỏ!

 

Tôi lập tức lao tới tủ, lôi cái túi ra, dùng kéo cắt lấy một miếng.

 

Tôi vơ một chiếc bút đ.á.n.h dấu trên bàn, đối diện mảnh giấy đỏ khó khăn lắm mới có được ấy, tôi rơi vào trầm tư.

 

Ngày sinh của ba người bạn cùng phòng, tôi đều biết.

 

Nhưng mà…

 

Trong điện thoại, Tiểu Nhiễm nhắc:

 

“Cách này chỉ dùng được một lần. Tuyệt đối không được viết sai.”

 

Đầu ngón tay tôi bắt đầu run.

 

Là Ngô Lam sao?