Chương 6:
Theo tình hình hiện tại, khả năng cao chính là Ngô Lam.
Cô ấy và Tần Tiếu đi rửa mặt cùng nhau, nhưng quay lại chỉ có mình cô ấy.
Thật sự là cô ấy sao?
Ngô Lam… là người bạn tốt nhất của tôi.
Ngòi bút chạm lên mảnh giấy đỏ, lại run run rời đi.
Giọng Tiểu Nhiễm thúc giục bên tai:
“Mùi nước hoa quá loãng, không giữ được lâu đâu cô phải nhanh lên!”
Tôi nhắm chặt mắt, vô số chi tiết điên cuồng cuộn lại trong đầu.
Phải bình tĩnh.
Phải tin vào phán đoán của mình.
Ngòi bút rảo nhanh trên giấy đỏ, tôi viết xuống một ngày sinh.
Vừa nhét mảnh giấy đỏ vào người, giọng của Kỳ Chiêu lại vang lên trong điện thoại.
Anh ta trầm giọng:
“Không ổn.”
“Chúng tôi đã đến trường của cô rồi. Nhưng nghi thức đã gần đủ trăm ngày… vị trí quan tài đã chìm quá sâu.”
Như thể để chứng thực lời anh ta…
Trong phòng ngủ vang lên âm thanh.
Tí tách, tí tách.
Tôi ngẩng đầu.
Những giọt nước rơi từ trần xuống, nhỏ thẳng lên mặt tôi.
Trần nhà đã hoàn toàn bị nước thấm vào.
Giọt nước rơi càng lúc càng gấp, như thể chỉ chốc lát nữa sẽ hợp thành dòng, cuốn trôi cả phòng.
Nghi thức này, sắp hoàn thành rồi.
“Nghe tôi nói. Đừng hoảng.”
Giọng của Tiểu Nhiễm kéo linh hồn tôi từ ranh giới sụp đổ trở lại.
“Hiện tại kết giới của thi sát đã dày quá rồi, giống như quan tài bị chôn sâu trong đất. Đào từ trên xuống sẽ mất rất lâu.
“Nhưng bất cứ nơi nào không kín hoàn toàn đều là miệng khí của quan tài. Mà miệng khí là điểm yếu nhất.”
“Nếu cô có thể dụ hồn của chủ mộ đến đúng vị trí đối diện cửa sổ, Kỳ Chiêu có thể phá miệng khí từ bên ngoài chỉ trong một cú.”
Giọng cô ấy càng lúc càng dồn:
“Nên bây giờ, cô không thể tiếp tục trốn trong phòng nữa. Một là ký túc là không gian kín nếu chủ mộ quay lại, cô chắc chắn không chạy kịp.
“Hai là, chỉ có ở hành lang, cô mới có cơ hội dẫn nó tới cửa sổ.”
…
Tôi đẩy cửa phòng ra.
Xung quanh không có tiếng bước chân nào.
Hành lang im lìm như c.h.ế.t.
Tôi thử bước ra ngoài, đi được mấy bước.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng…
“Nguyễn Nguyễn.”
Tôi giật mình quay phắt lại, chạm phải một đôi mắt.
Ngô Lam xõa tóc đứng đó.
Trong bóng tối, con ngươi cô ấy đen sâu hun hút, như muốn tràn ra khỏi hốc mắt.
Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, giọng lạnh lẽo:
“Nguyễn Nguyễn… em đang sợ chị sao?”
Tim tôi như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng, tôi theo bản năng quay đầu bỏ chạy.
Tôi cắm đầu chạy thục mạng, mà tiếng bước chân phía sau lại càng lúc càng gần.
Cuối cùng, lúc chạy tới khúc quẹo của hành lang, tôi để chiếc điện thoại đang gọi cho Tiểu Nhiễm và Kỳ Chiêu lại ở đó, rồi bật chuông chiếc còn lại lên mức lớn nhất và ném đi thật xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chiếc điện thoại trượt dài trên mặt đất như quả bóng bowling, tiếng nhạc chuông piano vang lên giữa đêm tối đẹp đến quỷ dị.
Giây tiếp theo, tôi lao vào phòng rửa mặt bên cạnh, đóng sập cửa lại.
Tiếng bước chân chậm rãi đi ngang qua cửa, rồi theo hướng chuông điện thoại xa dần…
Tôi thở hắt ra một hơi dài, quay người dựa vào cửa.
Và lập tức đối mặt với một gương mặt.
Tần Tiếu đứng ngay sau lưng tôi.
Cả hai chúng tôi đồng thời há hốc miệng, rồi cũng đồng thời nhận ra không thể la lên cố gắng nuốt tiếng hét trở vào.
Tần Tiếu lấy tay che miệng, ra hiệu hỏi tôi:
【Bên ngoài có chuyện gì thế?】
Tôi không trả lời.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Tiếu.
Tần Tiếu tóc tai rũ rượi, một bên kính đã vỡ, trên trán bầm tím một mảng lớn, vết thương còn đang rỉ máu.
Tôi cũng ra hiệu hỏi cô ấy:
【Cậu bị sao vậy?】
Tần Tiếu giơ điện thoại lên, đ.á.n.h chữ:
【Chị Lam đi rửa mặt cùng tôi. Tôi đang rửa thì chị ấy đột nhiên tấn công tôi. Chắc tôi đã ngất đi, lúc nãy cậu vào tôi mới tỉnh lại. Rốt cuộc có chuyện gì, chị Lam là tên sát nhân hàng loạt à?!】
Tôi há miệng, nhưng chẳng biết phải giải thích thế nào, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Tần Tiếu tưởng tôi không tin, nên vội vàng gõ tiếp:
【Cậu đừng không tin tôi! Tôi đã cảm thấy chị Lam có vấn đề từ trước rồi! Bộ đồ bảo hộ trong phòng thí nghiệm của chị ấy dính đầy máu, tôi hỏi thì chị bảo là m.á.u chuột thí nghiệm. Chuột thì làm sao có nhiều m.á.u đến thế, chắc chắn đó là m.á.u người!】
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm:
【Cậu báo cảnh sát chưa?】
Tần Tiếu lắc đầu, tiếp tục đ.á.n.h chữ:
【Tôi định trốn ra ngoài thuê phòng trước, đợi Ngô Lam không tìm được tôi nữa rồi mới báo cảnh sát…】
Thấy sắc mặt tôi lạnh đi, Tần Tiếu vội vàng nhắn xin lỗi:
【Xin lỗi Nguyễn Nguyễn, tôi không cố ý giấu mọi người đâu… tôi chỉ quá sợ… sợ chị ấy trả thù tôi. Nguyễn Nguyễn, giờ phải làm sao đây, Lệ Nhi còn ở phòng mà…】
Tôi nghiến răng, lùi một bước, hạ giọng:
“Lệ Nhi c.h.ế.t rồi.”
Tần Tiếu lập tức đưa tay bịt miệng, mắt trợn lớn.
Toàn thân cô ấy bắt đầu run rẩy.
“Vậy… chúng ta phải làm gì đây…”
Đúng lúc đó sau lưng chúng tôi, cửa phòng rửa mặt bị gõ ba tiếng.
Cốc.
Cốc.
Cốc.
Rồi một giọng nữ thều thào vang lên ngoài cửa:
“Nguyễn Nguyễn… chị vào nhé.”
Sắc mặt tôi và Tần Tiếu đồng loạt tái nhợt.
Tần Tiếu run rẩy kéo tay tôi, nhưng tôi hất mạnh ra.
Giọng cô ấy nghẹn lại như sắp khóc:
“Nguyễn Nguyễn, là lỗi của tôi… tôi biết tôi không nên giấu mọi người… nhưng giờ…”
Tôi quát:
“Đừng nói linh tinh nữa! Mau tìm đồ chèn cửa!!”
Hai chúng tôi lục tung phòng rửa mặt, kéo hết mọi thứ có thể dùng được chắn trước cửa.
Kỳ Chiêu vừa mới nói với tôi, căn phòng quan tài này có tính chất đặc thù.
Chỉ cần bước vào không gian này, dù là người hay là quỷ, đều tồn tại như thực thể vật lý.
Nói cách khác: ma ở đây cũng bị giới hạn bởi quy luật vật lý, không thể xuyên tường, không thể luồn qua khe cửa như phim kinh dị.
Nhưng mà…
Cánh cửa phòng rửa mặt bỗng bị đạp mạnh từ bên ngoài.