Chương 7:
Ổ khóa hợp kim titan phát ra âm thanh răng rắc như sắp gãy.
Đúng vậy.
Kỳ Chiêu đã dặn tôi rồi:
“Mặc dù quỷ cũng bị giới hạn bởi quy luật vật lý… nhưng tại nơi âm khí cực thịnh như thế này, sức mạnh và tốc độ của chúng vượt xa con người.”
Không lâu sau, Ngô Lam lại lao mạnh vào cửa lần thứ hai.
Lần này, cánh cửa bị húc vỡ toạc, giữa những mảnh gỗ tung tóe, một cánh tay đ.â.m xuyên vào bên trong.
Những mảnh gỗ sắc cắt nát cánh tay ấy, m.á.u chảy lênh láng, nhưng cô ta như hoàn toàn không cảm thấy đau.
Cô ta nắm lấy mép cửa, giật ngược một cái cả một mảng lớn gỗ bị xé ra.
Qua cái lỗ lớn lộ ra đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Lam.
Một gương mặt trắng bệch, tóc đen dài, váy trắng, giày trắng.
Tôi chợt nhớ ra, bộ đồ này… là quà sinh nhật tôi tặng cô ấy.
Ngày đó, cô ấy ôm hộp quà vào lòng, dịu dàng nói với tôi:
“Nguyễn Nguyễn, cảm ơn em. Đây là lần đầu tiên chị nhận được quà sinh nhật.”
Còn lúc này, Ngô Lam dùng chính giọng điệu dịu dàng ấy, khẽ nói qua khe cửa:
“Nguyễn Nguyễn… dù chị nói gì, em cũng sẽ không tin chị nữa đúng không?”
Tôi nhìn vào mắt cô ấy.
Một cơn đau như nổ tung khe sâu trong trí óc.
Tôi chợt nhớ lại.
Nhớ ra những ký ức… mà trước giờ tôi cố ép bản thân quên đi.
…
Hôm đó vào lúc rạng sáng, tôi nằm trên giường, bị một tiếng động rất nhẹ đ.á.n.h thức.
Tôi mở mắt.
Ngô Lam đang đi ngang qua giường tôi.
Tôi khẽ hỏi:
“Chị Lam, sao thế?”
Cô ấy lắc đầu, giọng vẫn dịu dàng như mọi khi:
“Không có gì, ngủ đi.”
Cô ấy rời khỏi phòng.
Sau khi cửa đóng lại, căn phòng lại trở về yên tĩnh.
Nhưng tôi không thể ngủ thêm được nữa.
Tôi bước ra hành lang, định hít một hơi không khí trong lành, thì bất ngờ nhìn thấy…
Có một thứ màu trắng, rơi xuống dưới.
…
Đó là lúc 4 giờ sáng.
Cả khuôn viên trường vẫn còn chìm trong im lặng tuyệt đối.
Tôi phải trấn tĩnh rất lâu mới dám thò đầu ra nhìn xuống.
Và tôi đã nhìn thấy chị Lam.
Chị nằm giữa sân, tứ chi và cổ vặn xoắn ở một góc độ kỳ dị, m.á.u từ cơ thể chị tỏa ra xung quanh như tâm điểm của một vòng tròn.
Tôi tự nói với mình:
Không phải thật đâu.
Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Vậy là tôi quay về phòng, lên giường, bên tai tôi như vang lại giọng của Ngô Lam:
“Ngủ đi.”
Tôi ngủ một giấc rất dài, và khi tỉnh lại…
Chị Lam đã trở về.
Chị vẫn mặc chiếc váy trắng đó, lặng lẽ và dịu dàng mỉm cười với tôi:
“Nguyễn Nguyễn, lại dậy trễ rồi à? Mặt mày tái mét vậy… gặp ác mộng à?”
Tôi nhìn nụ cười của chị, vội vàng gật đầu:
“Đúng thế, ác mộng thôi. May mà chỉ là mơ.”
…
Hoá ra là vậy.
Hóa ra chị Lam đã c.h.ế.t từ lâu.
Chỉ là tôi không chịu chấp nhận mà thôi.
Cô gái nhảy lầu tháng trước chính là chị.
Và linh hồn của chị đã quay về căn phòng quan tài này, để tiếp tục ở bên cạnh tôi.
…
Tôi đứng ở cửa phòng rửa mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy cảm giác như mình vừa hồi tưởng rất lâu, nhưng thực tế… chỉ mới vài giây.
Bên cạnh, Tần Tiếu vừa khóc vừa hỏi tôi:
“Nguyễn Nguyễn… phải làm sao đây? Chúng ta phải chạy đi đâu?”
Tôi sững lại, bấm chặt lòng bàn tay, ép bản thân tỉnh táo.
Trong tai nghe, giọng Tiểu Nhiễm vang lên:
“Đừng mất tập trung. Dẫn chủ mộ đến cửa sổ theo đúng kế hoạch. Đây là cơ hội cuối của cô.”
Tôi hít thật sâu.
“Tần Tiếu…” tôi lùi một bước, khẽ nói:
“...Vào trong đi.”
Phòng rửa mặt này khá lớn, bên ngoài là khu rửa, phía trong là nhà vệ sinh.
Trong đó có một ô cửa thông gió dù nhỏ, nhưng có lẽ đủ để tạo đường khí.
“Vào trong?” Tần Tiếu hoảng hốt:
“Trong đó là đường c.h.ế.t mà!”
“Tin tưởng tớ!”
Giọng tôi đột nhiên lớn hẳn, rồi quay người chạy vào bên trong.
Tần Tiếu c.ắ.n răng cuối cùng vẫn chạy theo.
Chúng tôi chạy đến tận cùng bên trong của phòng rửa mặt.
Ô cửa thông gió nhỏ hẹp đứng lặng lẽ nơi đó.
Ô cửa này không bị thợ hàn khóa lại, lý do rất đơn giản là vì nó quá nhỏ.
Nhỏ đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng không chui lọt.
Nên mới được xem là an toàn tuyệt đối.
Tí tách, tí tách.
Nhiều giọt nước hơn nhỏ xuống mặt tôi và Tần Tiếu.
Ngay cả trần của phòng rửa mặt cũng bắt đầu thấm nước.
Dù sao nơi này… cũng là một phần của phòng quan tài.
Bên ngoài, tiếng va đập vào cửa không ngừng vang lên, nhiều lắm một phút nữa là Ngô Lam sẽ phá được lớp cửa đó.
Trong tai nghe, giọng Tiểu Nhiễm vang lên:
“Nguyễn Nguyễn, cố chịu thêm một phút nữa. Kỳ Chiêu sắp chuẩn bị xong rồi.”
Tôi suy nghĩ một giây, rồi thò tay vào túi áo ngủ, lấy ra một mảnh giấy đỏ.
Là mẩu thừa lúc tôi cắt từ túi Cartier hồi nãy.
“Tấm này chắc cũng dùng được.” Tôi nói.
“Viết ngày sinh của Ngô Lam lên đó, rồi giữ sát bên người.”
Tần Tiếu khựng lại một chút, nhưng không hỏi gì thêm, nhận lấy cây bút từ tay tôi.
“Sinh nhật của chị Lam là… bao nhiêu ấy nhỉ?”
“Ngày 28 tháng 10.”
Tần Tiếu nhanh chóng viết ngày ấy lên mảnh giấy đỏ, rồi nhét sát vào người.
“Nguyễn Nguyễn, cậu cũng viết sinh nhật này lên đúng không?”
“Ừ.”
“Được rồi…”
Tần Tiếu gật đầu.
Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, tôi thấy cô ấy khẽ thở phào một hơi thật dài.
Khoảnh khắc ấy, hình như tôi thấy khóe môi cô ấy hơi cong lên.
Đột nhiên, Tần Tiếu kinh hô nhìn về phía sau tôi:
“Ngô Lam!!”
Tôi giật mình quay phắt lại…
Khoảnh khắc kế tiếp, một bàn tay xuyên thẳng qua lồng n.g.ự.c tôi.
…
Phía trước trống không.
Không có ai cả.
Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn vang dội không ngừng.
Ngô Lam… vẫn chưa vào được.
Kẻ đ.â.m xuyên qua người tôi… là Tần Tiếu.
Tôi cúi nhìn xuống.
Trong ánh sáng mờ mịt, cánh tay ấy phủ đầy những vết thâm tím của xác c.h.ế.t.
Sau lưng, giọng cô ta vang lên, âm u:
“Nguyễn Nguyễn, bất ngờ lắm đúng không.”
Tôi nhắm mắt lại.
Trong cổ họng chỉ còn phát ra âm thanh hấp hối.
Nhưng chỉ chốc lát sau, tôi mở mắt lần nữa.