Chương 8:
Tầm nhìn bỗng trở nên rõ ràng.
Tôi dùng giọng điệu điềm tĩnh hỏi:
“Bất ngờ điều gì? Không ngờ cậu mới là chủ mộ sao?”
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nắm chặt cánh tay đang xuyên qua n.g.ự.c mình.
Xương sườn tôi giống như chiếc lồng, khóa chặt lấy cánh tay đó.
Tôi gom hết sức lực còn lại, lao mạnh về phía trước!
“Tiểu Nhiễm!!!” - tôi hét lên:
“Chính giờ phút này!!”
Tôi đổ người về phía trước, kéo Tần Tiếu theo, cả cơ thể cô ta bị lực đẩy ra hoàn toàn nằm trọn ngay phạm vi cửa thông gió!
Giọng của Kỳ Chiêu lập tức vang lên trong tai nghe.
Anh bắt đầu ngâm xướng, như đang hát một đoạn chú văn cổ xưa:
“Quét một phương Đông Giáp Ất Mộc, quét hai phương Nam Bính Đinh Hỏa.”
“Sinh hồn xuất, T.ử hồn nhập.”
Theo tiếng chú, dù lúc này đang là giữa đêm, nhưng bên ngoài lại như mặt trời đột ngột mọc lên, ánh sáng chói lòa phóng thẳng qua ô cửa thông gió.
Cơ thể Tần Tiếu như bị đóng đinh ngay tức khắc.
Cô ta bị cố định ở vị trí cửa sổ, không thể nhúc nhích, gào lên những tiếng thét chói tai.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, cánh tay cô ta đã được gỡ ra khỏi n.g.ự.c tôi.
Đáng lẽ giữa n.g.ự.c tôi phải có một lỗ thủng đẫm máu.
Nhưng cơ thể tôi hoàn toàn nguyên vẹn.
Chỉ có một tấm giấy đỏ rơi khỏi người tôi, rồi tan thành bột ngay trong không khí.
Kỳ Chiêu và Tiểu Nhiễm không lừa tôi.
Tấm giấy đỏ có ghi sinh thần của chủ mộ, đã thực sự đỡ cho tôi một đòn trí mạng.
“Không… không thể nào…” Tần Tiếu run rẩy lẩm bẩm, như không thể chấp nhận:
“Rõ ràng sinh nhật cậu viết là…”
“28 tháng 10 đúng không?” Tôi khẽ nhếch môi:
“Tôi lừa cậu đấy.”
Việc tôi đưa giấy đỏ cho Tần Tiếu viết vừa nãy, có hai mục đích:
Một là giúp Kỳ Chiêu có đủ thời gian chuẩn bị nghi thức.
Hai là khiến Tần Tiếu mất cảnh giác hoàn toàn.
Chỉ cần cô ta tin rằng tôi viết cùng ngày sinh đó, thì sẽ ra tay không phòng bị.
“28 tháng 10 đúng là sinh nhật chị Lam.”
“Nhưng thứ tôi viết xuống…”
“... không phải 28 tháng 10.”
Tôi nhìn Tần Tiếu, nhẹ giọng nói:
“Đương nhiên, cũng không phải ngày 15 tháng 2.”
Ngày 15 tháng 2 chính là sinh nhật của Tần Tiếu.
Tần Tiếu nhìn tôi chằm chằm.
Một lúc sau, vẻ mặt như bừng tỉnh.
“Cậu… cậu lại… phát hiện ra…”
“Đúng vậy. Tôi đã nhận ra rồi.” Tôi gật đầu.
“Nên ngày tôi viết… là 22 tháng 1.”
Ngày 22 tháng 1…
Tôi nhìn thẳng vào mắt kẻ trước mặt, giọng lạnh như băng:
“Mạnh Lệ Nhi, chủ mộ chính là cô.”
…
Tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một sự tĩnh lặng kéo dài đến rợn người.
Tần Tiếu nhìn tôi nét mặt méo mó quái dị.
Cô ta thì thầm:
“Cậu nhận ra từ lúc nào?”
“Rất sớm rồi, trước lần cuối tôi rời khỏi phòng.”
“Từ những chi tiết xảy ra tối nay, chỉ cần bình tĩnh phân tích lại từng điểm, là có thể suy ra toàn bộ sự thật.”
“Lần đầu tôi rời phòng, bảo muốn xuống dưới đi dạo, lúc đó mọi người đều còn sống.”
“Sau đó, tôi đưa Ngô Lam trở lại và từ góc nhìn của chúng tôi, trong phòng chỉ còn Tần Tiếu.”
“Rồi đến khi hai người rời phòng cùng nhau, tôi quay lại và phát hiện Mạnh Lệ Nhi đã c.h.ế.t.”
“Trong không gian này, quỷ cũng bị giới hạn bởi quy luật vật lý, không thể g.i.ế.c người từ xa.”
“Vì vậy Ngô Lam, người chưa từng có thời gian ở một mình với Mạnh Lệ Nhi, nên không thể là hung thủ.”
“Cho nên chị ấy không phải chủ mộ.”
Gương mặt Tần Tiếu trước mắt tôi tối sầm lại, im lặng nhìn tôi.
“Tất nhiên, cho đến thời điểm đó, kết luận trong lòng tôi vẫn là Tần Tiếu chính là chủ mộ.”
“Nhưng ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị viết ngày sinh của Tần Tiếu lên giấy đỏ… tôi chợt nghĩ ra một điều.”
“Nếu đã bỏ công bày ra một cái giá lớn như vậy, chủ mộ chắc chắn cũng sẽ tìm mọi cách che giấu toàn bộ điểm yếu của mình.”
“Đã có người biết về phương pháp viết sinh thần lên giấy đỏ, vậy chủ mộ cũng có khả năng biết.”
“Nếu tôi là chủ mộ, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để giấu đi thân phận thật, đến phút cuối cùng.”
“Cách giấu thân phận tốt nhất là gì?”
“Là khoác lên mình một gương mặt khác.”
“Như vậy, cho dù có người biết cách viết sinh thần lên giấy đỏ… họ cũng sẽ viết sai ngày sinh.”
“Giống như tôi vậy. Suýt nữa tôi đã viết ngày sinh của Tần Tiếu.”
“Hên là… vào phút cuối tôi đã cảnh giác và quay lại kiểm tra thi thể.”
“Quả nhiên, tôi không nghĩ sai.”
“Cho dù cô đã cố phá nát gương mặt cô ấy… nhưng vẫn để sót một điểm.”
“Cô quên xử lý bàn tay.”
“Mạnh Lệ Nhi luôn mê làm nail. Lúc tôi rời phòng lần đầu, cô ấy còn đang sơn móng tay.”
“Nhưng trên tay t.h.i t.h.ể lại hoàn toàn không có sơn móng.”
Còn kẻ đứng trước mặt tôi lúc này trên tay xuất hiện đầy vết thâm tím của xác c.h.ế.t.
Nhưng bộ móng lại được sơn một màu đỏ chói.
…
Ánh sáng từ ô cửa thông gió tràn vào ngày càng chói lóa.
Cơ thể của Mạnh Lệ Nhi trở nên càng lúc càng trong suốt.
Ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy bóng dáng của một nam một nữ. Cả hai đều mặc sơ mi trắng, cô gái đeo kính gọng vàng, khi nhìn thấy tôi, cô ấy giơ điện thoại lên ra hiệu.
Đó chính là Tiểu Nhiễm, còn người con trai bên cạnh là Kỳ Chiêu.
“Quan tài đã mở, sinh hồn ra ngoài, vong hồn nhập vào.”
Kỳ Chiêu đứng ngoài cửa sổ, giọng trầm xuống, nhìn về phía Mạnh Lệ Nhi đang bị định vị trước ô cửa:
“Chủ mộ, kết giới đã phá, đừng vùng vẫy nữa.”
Mạnh Lệ Nhi nhìn Kỳ Chiêu, hai hốc mắt rỉ ra hàng hàng nước mắt máu.
Rồi đột nhiên, cô ta cất tiếng thét xé tim gan.
Sắc mặt Kỳ Chiêu lập tức thay đổi.
“Cẩn thận!!!”
Nhưng đã quá muộn.
Mạnh Lệ Nhi bỗng thoát khỏi sự trói buộc, lao thẳng về phía tôi.
Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, Tiểu Nhiễm và Kỳ Chiêu đứng quá xa, hoàn toàn không thể can thiệp.
Một lực va đập điên cuồng ập thẳng vào người tôi, mạnh đến mức khiến tôi lập tức mất đi ý thức.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi… tôi thấy một bóng áo trắng từ phía sau lao đến, chắn trước người tôi.
…