“Đương nhiên là quen rồi,” một người phụ nữ lên tiếng, “chúng tôi đánh bài ba thiếu một, toàn gọi bà ấy đến cho đủ. Mà bà ấy ấy à, cả ngày chỉ lo chồng con — lo xong cho chồng lại lo cho con trai, rồi lại tới con gái, cứ thế quay mòng mòng suốt ngày, chẳng biết chăm sóc bản thân là gì. Nhìn bà ấy bây giờ kìa, trông còn già hơn ông chồng họ Triệu cả chục tuổi…”
Hai người phụ nữ khác cũng gật đầu phụ họa, rồi một người trong số đó che miệng cười khúc khích:
“Chả trách chồng bà ấy…”
“Triệu tiên sinh làm sao cơ?” Hạ Anh Kỳ vội vàng hỏi.
Người kia liếc nhìn Vương thái thái như chờ sự cho phép, thấy bà khẽ gật đầu, mới nhỏ giọng kể:
“Không phải chuyện gì to tát đâu. Có lần tôi đi mua đồ ở bách hóa, bắt gặp ông ta đang thì thầm to nhỏ với một cô bán hàng trong hành lang, trông thân mật lắm. Tay ông ta còn nắm tay cô kia cơ…” Cô ta dùng khăn tay che miệng, khẽ nói, “Cô kia trông lớn hơn Mỹ Vân có vài tuổi thôi. Chắc là ông ta chê vợ già rồi…”
Một người khác liền tiếp lời:
“Tôi thấy chắc chắn là ra ngoài gặp nhiều ‘oanh oanh yến yến’, về nhà nhìn vợ thì chán mắt thôi. Các bà biết không, có lần tôi thấy Triệu thái thái đi chợ, giỏ toàn là đuôi bò…”
“Thật á? Trời ơi, c.h.ế.t mất!” Mấy người kia cười ồ lên.
“Đừng tưởng Triệu tiên sinh chỉ làm kế toán ở bách hóa mà tử tế,” Vương thái thái bĩu môi, “đàn ông ở đâu cũng giống nhau thôi.”
Hạ Anh Kỳ hôm nay đã quan sát Triệu tiên sinh rất kỹ, đúng là trông ông ta trẻ hơn Triệu thái thái thật, nét mặt cũng sáng sủa, có vẻ hơi phong lưu.
“Triệu tiên sinh mà cũng vậy sao?” Cô chen lời, “Tôi nhìn ngoài tưởng là người đàng hoàng lắm.”
Một người cười, nói:
“Đàn ông ấy mà, không thể nhìn bề ngoài đâu… cô còn trẻ, chưa hiểu đâu… Thực ra hai người họ chia phòng ngủ từ lâu rồi…”
Vương thái thái ngạc nhiên: “Chuyện đó bà cũng biết à?”
“Có lần đến nhà bà ấy chơi bài, thằng con trai bà ấy nói ra đấy chứ. Lúc tôi đi vệ sinh, Trung Bình bảo tôi lên tầng ba, vì nhà vệ sinh tầng hai hỏng. Tôi mới hỏi, sao cha cháu ở tầng ba? Nó nói cha cháu ngủ trên đó một mình. Tôi lại hỏi, thế mẹ cháu ở đâu?”
“Trời ơi, bà đúng là lắm mồm quá!” Vương thái thái mắng yêu.
“Ấy, tôi cũng chỉ tò mò thôi mà. Trung Bình nói mẹ nó ngủ tầng hai từ lâu rồi. Vậy tức là hai vợ chồng không ngủ chung nữa… Chả trách Triệu thái thái đi mua đuôi bò về tẩm bổ cho ông ấy…” Bà ta vừa nói vừa cười khúc khích.
Những người còn lại cũng cùng nhau che miệng cười đầy ngụ ý.
Hạ Anh Kỳ chỉ cười xã giao, nhưng trong lòng ngày càng thấy khó chịu. Những người này say sưa bàn tán chuyện vợ chồng người khác, nhưng thử hỏi cuộc sống của chính họ có tốt hơn không? Chưa chắc! Huống hồ, việc vợ chồng ngủ riêng đối với cô cũng chẳng phải chuyện lạ. Năm xưa cha cô cũng có phòng riêng, suốt những năm cuối đời, phần lớn thời gian ông ở một mình trong phòng phía Tây. Cô chưa từng nghĩ điều đó là ông lạnh nhạt với mẹ mình, bởi vì cô hiểu, ai cũng có nhu cầu có không gian riêng, dù là vợ chồng cũng thế.
“Vương thái thái, trước đây Tôn Mai có thường hay tới nhà bà chơi không?” Cô chủ động chuyển đề tài.
Câu hỏi này như đánh trúng tâm lý của Vương thái thái.
“Ôi chao, có chứ! Tôi nói rồi mà, nhà tôi gần trường, nên con bé hay đến. Có lúc tôi không đuổi, nó còn chẳng chịu về. Mỹ Vân cũng hay qua. Ba đứa nó thân lắm.”
“Vậy tối qua có phải Vận Lệ gọi điện cho Mỹ Vân không?”
Vương thái thái hơi ngẩn ra:
“Chuyện đó thì tôi không rõ. Cô tự hỏi nó đi.” Nói rồi bà quay ra cửa sau phòng khách, kéo cánh cửa, hướng lên cầu thang gọi:
“Vận Lệ! Vận Lệ! Xuống đây!”
Thì ra Vương Vận Lệ đang ở nhà.
“Vận Lệ không đi học sao?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
“Thôi học rồi. Tuần sau nó đính hôn.” Vương thái thái sờ chiếc vòng tay trên cổ tay, cười đầy tự hào, “Con gái mà học làm gì cho nhiều. Tốt nhất là sớm kiếm được nhà chồng tốt, thế mới ổn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các bà khác cũng gật gù đồng tình.
Khoảng hai, ba phút sau, Vương Vận Lệ mới lững thững bước xuống. Cô gái hơi mập, trông cao hơn Mỹ Vân, mặc chiếc xường xám màu tím không vừa người, nhìn cứ như phụ nữ vừa mới sinh con.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Mẹ, mẹ gọi con hả?” Vận Lệ hỏi.
“Hạ tiểu thư đây có chuyện muốn hỏi con.” Vương thái thái chỉ vào Hạ Anh Kỳ, rồi nói thêm, “Anh cô ấy làm trong sở cảnh sát đấy, đang điều tra chuyện của Tôn Mai.”
Vận Lệ ngạc nhiên nhìn sang Hạ Anh Kỳ:
“Là… tìm được Tôn Mai rồi ạ?”
Câu này làm Hạ Anh Kỳ hơi khó trả lời, cô đành nói lảng:
“Vận Lệ, tối qua em có gọi điện cho Mỹ Vân không? Em nói gì với Mỹ Vân vậy? Mẹ Mỹ Vân kể là nó vừa nghe điện thoại xong là chạy đến nhà em luôn.”
“Đúng là em có gọi. Em nói với Mỹ Vân là… có một bức thư của Tôn Mai, gửi đến nhà sát vách nhà em.”
Hạ Anh Kỳ sững người:
“Thư của Tôn Mai?!”
“Vâng, đúng vậy.”
“Cô ấy viết gì trong thư vậy?”
“Thư là gửi cho Mỹ Vân mà, em đâu có đọc. Ban đầu em còn định đợi Mỹ Vân mở thư xong rồi hai đứa cùng đọc. Nhưng Mỹ Vân thừa lúc em không để ý, lén mở thư ra xem một mình, rồi nhất quyết không cho em đọc nữa. Em tức c.h.ế.t đi được!”
“Vậy Mỹ Vân có nói gì không?”
“Mỹ Vân nói Tôn Mai bắt Mỹ Vân giữ bí mật.” Vận Lệ vừa nói vừa tiện tay cầm một miếng điểm tâm trên bàn nhét vào miệng. “Nhưng sau đó Mỹ Vân vẫn kể một chút. Mỹ Vân nói… Tôn Mai có thai rồi.”
“Trời ơi! Có thai rồi?!” Vương thái thái hét lên, “Bảo sao con nhỏ lại trốn biệt!”
“Thế rốt cuộc Mỹ Vân có cho em xem bức thư đó không?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
Vận Lệ lắc đầu: “Không. Mỹ Vân không cho. Nhưng em nghĩ, Tôn Mai bảo Mỹ Vân giữ bí mật chắc cũng chỉ là chuyện đó thôi. Mỹ Vân không cho xem thì em cũng chẳng ép, có gì mà ghê gớm.”
“Vậy bức thư đó được gửi đến từ khi nào?”
“Lục thái thái hàng xóm kế bên nhà em nói là khoảng giữa tháng trước. Nhưng cả nhà họ đi vắng suốt tháng đó, đến hôm qua mới về, lúc mở hộp thư mới phát hiện ra có thư gửi cho Mỹ Vân. Bà ấy biết Mỹ Vân là bạn học của em nên giao lại cho em.”
“Nhưng tại sao Tôn Mai lại gửi thư đến nhà Lục thái thái?” Hạ Anh Kỳ thấy rất khó hiểu.
Vương thái thái chen vào: “Tôi nghĩ chắc nó định gửi về nhà tôi, rồi viết nhầm địa chỉ thôi.”
“Nhưng nếu định gửi cho Mỹ Vân, dù có viết nhầm thì cũng nên nhầm đến hàng xóm nhà họ Triệu chứ, sao lại là hàng xóm nhà dì?” Hạ Anh Kỳ vẫn nghi hoặc.
“Không gửi về nhà là vì mẹ Mỹ Vân hay lén mở thư của Mỹ Vân.” Vận Lệ giải thích, “Mỹ Vân từng kể với bọn em, bất cứ thư nào gửi cho Mỹ Vân, mẹ Mỹ Vân cũng phải mở ra trước. Nên Mỹ Vân nói thẳng với em, nếu ai muốn gửi thư cho Mỹ Vân thì cứ gửi đến nhà em. Nhưng hộp thư nhà em tháng trước bị hỏng mấy hôm, chắc Tôn Mai biết, nên mới gửi đến nhà Lục thái thái. Có lẽ cô ấy sợ bức thư bị vứt đại lên bệ cửa sổ như mấy lần trước, vì lúc đó bưu tá thấy không có hộp thư, nên cứ tiện tay thả thư lên bệ bếp.” Vận Lệ nói đến đây, cười ngốc nghếch, “Trước em còn lo Tôn Mai gặp chuyện rồi, giờ xem ra là cô ấy trốn đi đâu đó thôi, em cũng yên tâm rồi…” Vương Vận Lệ lại nhét thêm một miếng bánh ngọt vào miệng.
Đúng lúc ấy, một trong các bà đánh bài khẽ ho một tiếng rồi hỏi:
“Hạ tiểu thư, tôi nghe Vương thái thái nói là cảnh sát tìm thấy xác ở Tuệ An Lý, trên đường Tứ Mã, có thật không?”
Hạ Anh Kỳ còn chưa biết phải trả lời thế nào thì Vương thái thái đã quát to:
“Ai dô! Con nhỏ này, đừng có ăn nữa được không? Nhìn con kìa! Ăn nữa là béo như heo đấy! Mau đi ra ngoài! Đi đi!”
Vương thái thái lập tức đuổi Vương Vận Lệ ra khỏi phòng khách.