Chu Tước Đường

Chương 23



Rồi khi quay lại, bà khép nhẹ cánh cửa sau lưng, hạ thấp giọng nói:



“Chuyện này đừng để con bé nó biết. Tôi thì không sao, nhưng nếu nó biết Tôn Mai xảy ra chuyện, chắc nó khóc c.h.ế.t mất.”



“Thế… thật sự có chuyện đó sao?” người phụ nữ kia lại hỏi Hạ Anh Kỳ.



Hạ Anh Kỳ khẽ gật đầu.



“Có thật. Cảnh sát nghi ngờ đó là Tôn Mai. Họ đã đối chiếu ảnh, nói rằng rất giống với t.h.i t.h.ể được tìm thấy. Chắc họ sẽ sớm mời người nhà đến nhận dạng.”



Mấy người phụ nữ nhìn nhau sững sờ.



“Đáng sợ thật đấy. Nó chạy tới đường Tứ Mã làm gì chứ?” Một người thắc mắc.



“Chẳng vừa nghe Vận Lệ nói sao? Có thai rồi mà. Chắc tìm chỗ trốn thôi. Rất có thể cô ấy đã lẩn trong khu đó một thời gian…”



“Các dì… ai cũng biết Tôn Mai sao?” Hạ Anh Kỳ bỗng cảm thấy mấy người phụ nữ trước mắt dường như đều khá thân với Tôn Mai.



“Dĩ nhiên rồi, nó đến đây hoài mà,” một bà trả lời, “nhà nó cũng ở ngay trong con hẻm này. Trần thái thái đây còn là hàng xóm sát vách nhà nó.”



Thì ra là vậy.



“Vậy tôi muốn hỏi một chút,” Hạ Anh Kỳ nhìn quanh, “cô ấy thường xuyên qua đây, lại sống gần mấy người, hẳn là các dì rất hiểu rõ cô ấy. Cô ấy… là người như thế nào?”



Nghe cô hỏi vậy, mấy người phụ nữ đều bật cười.



“Nói thật lòng, con bé đó tính tình rất tốt,” Trần thái thái nói, “lúc nào cũng cười tươi rói, tôi chưa bao giờ thấy nó cãi nhau với ai. Tôi ở sát vách, mẹ nó thì mới là người hay gây chuyện, cả ngày nói lời khó nghe. Dù bà ấy có chửi con bé thế nào, Tôn Mai cũng chưa từng cãi lại.”



“Ba đứa con gái đó, tính tình xấu nhất là con Mỹ Vân,” Vương thái thái tiếp lời, “con bé Vận Lệ nhà tôi nhìn thì tưởng ngoan, chứ nổi nóng lên thì đến cha nó cũng sợ. Còn Tôn Mai ấy hả, là cái kiểu ai cũng bắt nạt được, như trái hồng mềm ấy. Ở nhà thì làm bao cát cho mẹ trút giận, đến trường cũng bị ăn h.i.ế.p suốt. Nghe nói lần nào bị đánh cũng là Mỹ Vân ra mặt giúp nó.”



“Cũng đúng, chắc tại nó nhỏ con nhất nên mới bị bắt nạt,” một người khác nhận xét, “dù bằng tuổi nhưng nó thấp hơn cả Mỹ Vân và Vận Lệ.”



“Nghe nói nó có một người anh họ…” Hạ Anh Kỳ định hỏi tiếp thì Vương thái thái cắt lời:



“Người ta đẹp trai, nhà lại khá giả, làm sao có chuyện để mắt đến nó! Nhìn cái hoàn cảnh nhà nó đi…”

Hạt Dẻ Rang Đường



“Nhưng nó có bầu thật đấy,” Trần thái thái nhắc nhở.



Vương thái thái khịt mũi đầy khinh bỉ: “Ai mà biết nó quyến rũ được thằng đàn ông nào. Hạ tiểu thư à, tôi không phải muốn nói xấu con nhỏ đó, nhưng mà cái con Tôn Mai ấy khác hẳn mấy đứa con gái bình thường.”



“Mà khác thế nào?” một người phụ nữ bên cạnh hỏi.



Vương thái thái tức khí khịt mũi lần nữa, rồi nói:

“Thôi thì kể cho các bà nghe cũng chẳng sao. Nó từng viết thư tình cho con trai tôi, lén nhét vào cặp của nó, may mà tôi phát hiện sớm. Tôi cầm luôn bức thư đó đi tìm nó nói chuyện, tôi bảo rõ với nó: con trai tôi sau này phải đi du học, không đời nào có thể ở bên loại con gái như nó. Tôi bảo nó tỉnh mộng đi. Nó khóc lóc bảo sẽ không dám nữa.” Bà nhấp một ngụm trà, giọng càng đanh hơn, “Lúc đó tôi cứ tưởng nó biết xấu hổ rồi, không dám vác mặt đến nhà tôi nữa, nào ngờ, nó vẫn cứ mặt dày mà tới! Nên đừng tưởng nó trông hiền lành cam chịu, nó là loại mặt dày vô sỉ nhất. Gặp đàn ông là phải bám dính lấy. Tôi còn nghe cô giáo của Vận Lệ nói, nó từng viết thư tình cho thầy dạy tiếng Anh, sau đó còn từng đến tận ký túc xá thầy ấy…”



Mấy người phụ nữ quanh đó đồng loạt “chậc chậc” ra vẻ không thể tin nổi.



“Đã vậy thì tôi cũng kể một chuyện!” Trần thái thái đột ngột đặt cuộn len xuống, đập tay lên tay vịn ghế sô pha:



“Nó từng đi nhảy đầm với em trai tôi đấy. Hồi đó em tôi mới từ Trùng Khánh về, ở đây được chừng hơn tháng, không biết thế nào mà nó làm quen được, có hôm hai đứa đi chơi nhảy đầm, đến hơn mười giờ tối mới về. Về đến nhà, tôi mắng em tôi một trận ra trò. Nó bảo con bé Tôn Mai bám riết lấy nó… Mấy người nghĩ xem, mặt dày tới mức nào, từ đó tôi cũng cạch mặt luôn, không thèm qua lại nữa… Còn chuyện này nữa, nó hay sang nhà tôi ăn chực, ăn xong cứ ngồi lì, tôi đuổi cũng không chịu đi. Nhưng vì mấy chuyện như thế, tôi đâu thể gọi cảnh sát đến đuổi nó đi chứ…”



Vương thái thái cười phá lên:



“Nó cũng hay đến nhà con Mỹ Vân ăn trực vậy. Có lần Triệu thái thái còn gặp tôi ngoài chợ, vừa thấy tôi là bắt đầu than thở, nói không biết phải làm sao với con nhỏ Tôn Mai nữa.”



“Có khi nào… nó chỉ là không muốn về nhà?” Hạ Anh Kỳ chậm rãi hỏi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Câu này khiến mấy người phụ nữ im bặt.



Một lát sau, Trần thái thái mới thở dài:



“Cũng có lý… Cha nó là một kẻ nghiện rượu, từ sau khi làm ăn thất bại thì như biến thành người khác, suốt ngày say xỉn. Còn mẹ nó thì… tính khí vốn đã tệ, sau này sinh thêm thằng con trai mà lại c.h.ế.t yểu, từ đó như hóa điên, suốt ngày kiếm chuyện, đặc biệt là với Tôn Mai. Mở miệng ra là mắng nó ‘đồ con gái vô dụng’, ‘phá của’… nên đúng là ở nhà nó sống khổ thật.”



“Thành ra nó mới muốn đi làm sớm.” Vương thái thái tiếp lời, “Ngay trước khi mất tích, tôi còn nghe nó nói với Vận Lệ là nó muốn kiếm việc gì cũng được để làm.”



Ngay lúc họ đang nói chuyện, cửa sau phòng khách đột ngột bật mở, Vận Lệ hớt hải chạy vào, mặt trắng bệch.



“Mẹ! Cảnh sát vừa đưa cha mẹ của Tôn Mai về rồi! Con phải đi xem thử có chuyện gì!” Nói xong, không kịp đợi ai phản ứng, cô ta đã vội chạy ra sau nhà.



Mấy người phụ nữ trong phòng sững lại mất vài giây. Trần thái thái lập tức đứng dậy:



“Tôi cũng phải ra coi sao rồi.” Nói xong, bà nhanh chóng đi ra cửa sau, mấy người khác cũng đứng bật dậy, ùa theo.



Cả nhóm năm người đi qua cửa sau ra hẻm sau nhà, thì thấy Vận Lệ đang đứng trước cửa nhà số 15, mắt đỏ hoe. Bên cạnh cô ta là một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi, mặc xường xám màu tím đỏ, người gầy gò.



Là mẹ của Tôn Mai sao? Hạ Anh Kỳ không ngờ, bà ấy còn khá đẹp.



“Chuyện gì vậy?” Vương thái thái bước nhanh đến.



Vận Lệ vừa khóc vừa nói:



“Mẹ… Họ nói Tôn Mai c.h.ế.t rồi. Họ vừa đi nhận xác về…”



Nói chưa hết câu, cô ta đã nấc nghẹn, rồi òa lên khóc nức nở.



Mấy người phụ nữ nghe xong thì… cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Họ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Vương thái thái bước lại gần mẹ Tôn Mai, giọng tỏ vẻ thương tiếc:



“Là… Tôn Mai thật sao?”



Người phụ nữ kia vẻ mặt trống rỗng, vô thần, đáp:



“Là nó. Cảnh sát còn nói… nó có thai nữa.”



Không ai ngờ bà ấy lại nói thẳng ra chuyện đó trước mặt bao người ngay giữa đường. Tất cả đều á khẩu, không ai biết phải phản ứng ra sao.



Chỉ có Vương thái thái là nhỏ giọng khuyên:



“Tôn thái thái này, con bà mới mất, chuyện đó đừng nói lung tung ngoài hẻm, nếu ai nghe được thì khó coi lắm…”



Tôn thái thái bật cười lạnh một tiếng:



“Mấy người không phải đang hóng chuyện này sao?! Giả bộ làm người tốt làm gì! Với lại, nó suốt ngày bám lấy đàn ông, giờ xảy ra chuyện là tự nó chuốc lấy thôi!”



“Dù gì nó cũng là con gái bà, sao bà có thể nói vậy?” Trần thái thái cau mày phản đối.



Những người khác cũng lên tiếng phụ họa:



“Đúng đó! Con mới c.h.ế.t mà bà nỡ nói vậy sao…”



Tôn thái thái trợn mắt nhìn Trần thái thái, gằn giọng:



“Giả nhân giả nghĩa! Là ai chạy tới bảo với tôi là con Tôn Mai quyến rũ em trai bà? Tôi nói cho bà biết nhé, nó ngủ với em trai bà rồi, nó còn lấy của cậu ta 1 đồng bạc! Đúng, nó chính là gái gọi trá hình đấy! Nó bắt đầu từ năm ngoái rồi! Tôi hỏi nó tại sao làm vậy, nó bảo nó muốn sớm rời khỏi cái nhà này! Nó nói nó không muốn nhìn mặt tôi! Nó bảo tôi với cha nó là đồ bỏ đi! Mấy người tưởng nó hiền lắm à?! Nó ác độc lắm! Nó lén lút nguyền rủa tôi chết! Nguyền rủa cha nó c.h.ế.t luôn!…”



Nói đến đây, bà ta đột ngột gào lên, khóc không thành tiếng, tiếng khóc rách họng, đau đớn, giận dữ, điên cuồng.



Cả đám người đứng đó đều c.h.ế.t lặng, không ai thốt nổi một lời. Một lúc sau, khi Tôn thái thái đột nhiên quỵ xuống đất, mọi người mới vội vàng chạy lại đỡ bà vào nhà.