Chu Tước Đường

Chương 25: Chương 24



Chương 12.



Cha của Tả Bình, Tả tiên sinh Đằng Long, là một ông già hói đầu, lùn và mập. Theo hồ sơ hộ khẩu, ông ta năm nay 66 tuổi, làm nghề kinh doanh nhà trọ, có hai con gái và một con trai. Khi cảnh sát đến nhà, ông ta tỏ ra rất ngạc nhiên. Lúc nghe nói cảnh sát đến vì con gái mình, ban đầu ông ta còn tưởng là cô con gái khác gặp chuyện, vẻ mặt đầy lo lắng. Mãi đến khi Lương Kiến đưa ảnh của Tả Bình ra trước mặt, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.



“À, con bé đó hả.” Tả Đằng Long tiện tay đặt bức ảnh lên bàn, “Tôi cũng không biết nó đi đâu rồi. Lâu lắm rồi không liên lạc gì.”



“Lần cuối ông gặp cô ấy là khi nào?” Lương Kiến hỏi.



Tả Đằng Long chậm rãi châm điếu thuốc nước, “Lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Lúc đó thằng con trai tôi còn chưa lấy vợ, chắc phải mười bảy mười tám năm trước rồi. À đúng rồi, là chị họ của nó Lương Lệ Vân lấy chồng, nó có đến dự đám cưới. Hôm đó chắc là lần cuối cùng tôi gặp nó. Trong hôn lễ nó còn hậm hực với tôi nữa…”



“Sau đó cô ấy không gửi thư hay gọi điện gì cho ông sao?” Lương Kiến hỏi tiếp.



Tả Đằng Long lắc đầu cười, “Không có.”



“Vậy ông cũng không đi tìm cô ấy? Hay hỏi thăm tin tức từ người thân khác?” Đường Chấn Vân chen vào. Anh thấy thật khó tin khi một người cha ruột lại hoàn toàn không quan tâm con gái mình đang ở đâu.



Quả nhiên, Tả Đằng Long gật đầu: “Tôi có hỏi qua dì của nó – người mà nó thân nhất trong họ hàng, là em gái của mẹ ruột nó. Cũng đúng thôi, bà dì đó theo Phật, là người tốt tính, chuyện gì cũng bênh vực nó, dù đúng dù sai. Tả Bình tất nhiên là thân với bà ta nhất. Lần đám cưới đó cũng là con gái của bà ta lấy chồng. Nhưng từ sau đám cưới đó, nó cũng chẳng liên lạc gì với bà ta nữa. Vài năm trước, dì nó mắc bệnh rồi mất, tôi có đến thăm một lần. Lúc đó bà ta còn hỏi tôi có tin tức gì của Tả Bình không. Đến c.h.ế.t bà ta vẫn còn nhớ đến nó đấy.” Ông ta nhắm mắt, rít vài hơi thuốc nước rồi nói tiếp, “Thật ra thì, tôi biết tại sao nó không liên lạc với chúng tôi nữa.”



“Tại sao?” Lương Kiến hỏi.



Hạt Dẻ Rang Đường

Tả Đằng Long từ từ mở mắt.



“Năm đó, nó từng lớn tiếng thề thốt trước mặt tôi, rằng một khi bước chân ra khỏi nhà này, sẽ không bao giờ lấy của tôi một xu nào nữa. Ha.” Ông già bật cười với vẻ hả hê, “Nếu nó sống tốt, nếu thằng đàn ông kia có tiền đồ, thì chắc chắn nó đã quay lại khoe khoang rồi. Nhưng giờ thì sao? Không một chút tin tức, tôi đoán là họ sống không được tốt, nó cũng không còn mặt mũi nào mà quay về. Dĩ nhiên, khả năng lớn nhất là thằng đó đã đá nó rồi.”



“Tả tiên sinh, nghe có vẻ ông không thích người con rể đó cho lắm.” Lương Kiến nói.



Đường Chấn Vân cũng nghe ra được rằng Tả Đằng Long không hề có thiện cảm với người đàn ông tên Ôn Túc Sinh kia.



“Con hát có gì tốt đẹp đâu!” Ông già hừ lạnh, “Chúng biết gì về tình cảm chân thật chứ? Chúng chỉ biết diễn! Chỉ có con ngốc như Tả Bình mới bị hắn lừa! Tôi đoán chính là con bạn nó – Chu Ngọc Hà – đã gài bẫy nó! Nó còn chẳng nhận ra, ngu đến chết! Bị đá cũng đáng đời!”



Chu Ngọc Hà gài bẫy Tả Bình? Câu này khiến Đường Chấn Vân thấy khó hiểu.



“Tả tiên sinh, Chu Ngọc Hà không phải là bạn thân của Tả Bình sao?” Anh hỏi, “Bức ảnh này là chúng tôi lấy từ chỗ Chu Ngọc Hà. Cô ấy rất quý mối quan hệ với Tả Bình, vẫn luôn chờ Tả Bình liên lạc lại đấy chứ.”



Ông già nhếch miệng cười, “Nói hai người là bạn, thì đúng là bạn thật. Biết Chu Ngọc Hà tốt với Tả Bình tới mức nào không?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tới mức nào?”



“Chu Ngọc Hà nhường cả chồng mình cho Tả Bình đấy.”



Đường Chấn Vân tròn mắt kinh ngạc.



“Người đàn ông nào?” Lương Kiến hỏi, cũng không giấu được vẻ sửng sốt.



“Thì còn ai nữa, cái thằng con hát Ôn Túc Sinh đó!” Ông già lớn tiếng nói, rồi ho sặc sụa một hồi, đặt điếu thuốc nước xuống, cầm tách trà hớp một ngụm, mới nói tiếp, “Chu Ngọc Hà với Ôn Túc Sinh vốn là vợ chồng, còn có với nhau một đứa con. Nhưng thằng cha đó suốt ngày trăng hoa ong bướm, cô ta dần dần chịu hết nổi. Chắc là phát hiện Tả Bình để ý tới hắn, thế là cố tình dẫn con bé đi xem hát, còn dắt ra hậu trường tặng hoa cho hắn. Sau đó thì viện cớ về sớm chăm con, bỏ lại họ với nhau. Sau đó thì chuyện gì xảy ra chắc các cậu cũng đoán ra rồi, Tả Bình vốn đã thích hắn, hắn thì tất nhiên nhìn ra điều đó, có gái đẹp dâng tới, thằng đàn ông nào mà từ chối? Vậy là chẳng bao lâu, hai người dính lấy nhau. Chu Ngọc Hà ôm con đi theo dõi thì phát hiện cái tổ tình nhân của hai người. Kết quả là sự việc bại lộ.”



Thì ra là như vậy.



“Rồi sau đó thì sao?” Đường Chấn Vân hỏi.



“Sau đó à? Chu Ngọc Hà gọi tôi tới để phân xử. Lúc đó tôi mới biết chuyện. Tôi vừa bước vào nhà, chỉ thấy có Tả Bình và Chu Ngọc Hà, thằng đàn ông kia thì chuồn mất từ sớm rồi. Tôi vừa vào là tát cho Tả Bình một cái, để nó tỉnh ra, trên đời thiếu gì đàn ông, sao lại đi giành chồng của bạn, lại còn là một con hát! Có phải đầu óc bị đá vào không hả!”



Chu Ngọc Hà trước giờ chưa từng nhắc đến chuyện này. Đường Chấn Vân nhớ lại, từ những biểu hiện bên ngoài mà nói, anh cảm thấy Chu Ngọc Hà hoàn toàn không hề oán hận Tả Bình chút nào.



“Vậy sau đó chuyện đó được giải quyết thế nào?” Lương Kiến hỏi.



“Chu Ngọc Hà hỏi Tả Bình có thật lòng yêu tên đàn ông đó không. Tả Bình nói ngoài hắn ra thì nó không lấy ai khác, còn quỳ xuống cầu xin Chu Ngọc Hà nhường người cho mình. Con bé đó chưa bao giờ quỳ trước tôi, cũng chưa từng quỳ trước tổ tiên, vậy mà lại quỳ trước Chu Ngọc Hà, tôi tức điên lên! Tôi đá cho nó hai phát, mắng nó là đồ đ*!”



Ông già lại ho khan hai tiếng, “Vẫn là Chu Ngọc Hà đến kéo tôi ra, tôi mới chịu dừng. Sau đó Chu Ngọc Hà nói cô ta sẵn sàng tác thành cho bạn, chấp nhận ly hôn, nhưng có một điều kiện, là đứa con phải do cô ta nuôi. Con ngốc Tả Bình vừa nghe câu đó thì cảm động phát khóc, lập tức ôm lấy Chu Ngọc Hà mà khóc rưng rức, hai người phụ nữ cứ thế ôm nhau khóc. Cả đời tôi chưa từng thấy chuyện nào nực cười đến vậy. Trên đường về nhà, tôi càng nghĩ càng thấy không ổn, Chu Ngọc Hà quá bình tĩnh, đồng ý quá nhanh, như thể đã sắp đặt mọi thứ từ trước rồi.”



“Vậy sau đó ông có nói suy nghĩ đó cho Tả Bình không?” Đường Chấn Vân cảm thấy với kiểu người lắm lời như ông cụ này, chắc chắn không thể giấu được tâm sự.



“Sao lại không nói? Tôi còn nhẹ nhàng khuyên nhủ nữa là đằng khác, còn bảo dì hai nó nấu vài món, định cha con tôi ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Tôi nói với nó rằng tên đàn ông đó không có tương lai, hát tuồng thì dở, ngoài cái nghề đó ra chẳng có bản lĩnh gì khác, cả đời chỉ biết dây dưa với đàn bà. Tôi nói, nếu nó cưới hắn đó, thì cả đời sẽ chỉ có khổ.”



“Cô ấy nói sao?”



“Nó còn nói gì được nữa? Vẫn là những lời ba xàm đó thôi. Nó bảo nó sống c.h.ế.t với thằng đó.” Tả Đằng Long nói đến đây thì bật cười, Đường Chấn Vân cảm thấy chuyện của con gái trong mắt ông ta chỉ như một trò cười, “Nhưng mà, nói thế thôi, giữa nó với thằng kia cũng không phải lúc nào cũng yên ổn.”



“Sao cơ?”



“Sau này không lâu, Chu Ngọc Hà thật sự ly hôn với thằng đàn ông đó. Nhưng ba tháng sau ly hôn, thằng đó với Tả Bình cãi nhau, cãi xong lại quay về tìm Chu Ngọc Hà, mà Chu Ngọc Hà còn gọi cả Tả Bình đến, rồi dẫn hắn về nhà. Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng con bé Tả Bình nhà tôi mới thật sự nổi giận, đòi chia tay, chuyển ra khỏi cái tổ chim hai người thuê, dọn đến ở chung với Chu Ngọc Hà. Kết quả là, ‘người bạn tốt’ của nó – Chu Ngọc Hà – lại hết lòng khuyên giải, chưa đến nửa tháng thì hai đứa lại làm hòa. Lần này, thằng kia còn làm bộ làm tịch cầu hôn nó, mua nhẫn đính hôn, hôm đó con bé đeo nhẫn đến tìm tôi, bảo là muốn cưới tên họ Ôn kia, muốn tôi chọn ngày cưới. Tôi lập tức từ chối ngay. Tôi nói, nếu nó dám lấy thằng đó, thì từ nay đừng bao giờ bước chân vào cửa nhà tôi nữa!”