Tả Đằng Long lại nâng tách trà uống một hơi lớn, rồi tiếp tục: “Sau đó thì, nó không đến tìm tôi nữa, tôi cũng mặc kệ, xem như không có đứa con gái này. Về sau, dì của nó đến tìm tôi, bảo là từ nhỏ mẹ nó mất sớm, nếu cả tôi là cha cũng không quan tâm, thì thật quá đáng thương… Bà ấy vừa khóc vừa sụt sùi trước mặt tôi, làm tôi phiền c.h.ế.t được. Không còn cách nào, tôi mới miễn cưỡng đồng ý chuyện hôn sự của nó. Nhưng tôi cũng nói thẳng: nếu nó đã chọn hắn, thì đừng bao giờ về nhà mà than khổ, mà xin cơm. Tôi còn nói rõ ràng, tôi sẽ không cho nó một xu tiền cưới hỏi nào. Trong lễ cưới hôm đó, nó còn cãi nhau với tôi, bảo là chẳng cần tiền của tôi.” Tả Đằng Long nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, “Đúng rồi, chính lễ cưới hôm đó là lần cuối cùng tôi gặp nó với tên họ Ôn. Mà này, các người đến hỏi chuyện là vì sao? Có phải nó gặp chuyện gì rồi không?”
“Cô ấy cao bao nhiêu?”
“Cỡ mét sáu. Cụ thể tôi không nhớ rõ. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lương Kiến và Đường Chấn Vân nhìn nhau, rồi mới nói: “Chúng tôi phát hiện một bộ hài cốt tại hiện trường vụ án ở đường Tứ Mã, bên cạnh hài cốt có một vật chứng. Theo lời Chu Ngọc Hà, đó là món quà chia tay năm xưa cô ấy tặng Tả Bình.” Lương Kiến lấy sợi dây chuyền ra, “Chính là cái này.”
Ông già nhận lấy dây chuyền, nheo mắt nhìn một lúc lâu.
“Đúng, là của nó. Hồi đó nó đeo cái này suốt, tôi cũng từng thấy. Nó còn nói đã tặng cho Chu Ngọc Hà một sợi y hệt.” Ông ta cười lạnh, “Nó còn bảo Chu Ngọc Hà là bạn thân nhất trong đời nó, bởi vì chẳng có ai chịu nhường đàn ông cho mình…”
Có lẽ Lương Kiến thấy ông già này chưa hiểu được hàm ý của mình, nên nói thẳng: “Chúng tôi nghi ngờ bộ hài cốt đó chính là Tả Bình.”
Ông cụ sững lại. Vài giây sau mới lên tiếng.
“Bấy nhiêu năm không có tin tức gì, tôi đã nghi nó xảy ra chuyện từ lâu rồi… Chuyện này cũng nằm trong dự liệu thôi.” Ông bình thản thở dài, “Tất cả là do Chu Ngọc Hà. Là cô ta đã đẩy con bé vào tay gã đàn ông đó. Đây chính là kết cục. Ngay từ trước khi chúng nó cưới, tôi đã đoán được rồi. Mà đoán cũng chẳng khó gì.”
Đường Chấn Vân cảm thấy thành kiến của Tả Đằng Long với Chu Ngọc Hà không phải chỉ là suy đoán vô cớ, e rằng còn có lý do cụ thể nào đó.
“Tả tiên sinh, ông nói là Chu Ngọc Hà đã gài bẫy Tả Bình, ông có bằng chứng gì không?”
Tả Đằng Long liếc anh đầy khinh bỉ.
“Tôi là ai?” Ông ta dùng ngón cái chỉ vào mặt mình, “Tôi là người mở nhà trọ! Người như thế nào mà tôi chưa từng thấy! Cái gã họ Ôn đó, lúc trước thường xuyên đến nhà trọ của tôi để thuê phòng. Chu Ngọc Hà sau khi cưới hắn, ngoài chuyện đi bắt gian, còn phải thường xuyên thay hắn trả tiền phòng. Ôn Túc Sinh chính là loại người đó! Trước khi hắn gặp Tả Bình, Chu Ngọc Hà cũng từng giới thiệu người phụ nữ khác cho hắn. Cô ta đưa vé xem tuồng cho mấy cô gái kia, rồi bảo là muốn người ta thay mình tặng hoa cho chồng ở hậu trường vì bận việc. Y chang như việc cô ta làm với Tả Bình sau này. Hồi đó cũng có một cô gái bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của gã con hát đó, đúng là gã đẹp trai thật, cái này không chối được, nhưng cô gái kia không ngu như Tả Bình. Sau khi đi với hắn vài lần là biết ngay hắn thuộc hạng người gì, liền dứt khoát chia tay. Cô gái đó là con gái của lão Lý – đầu bếp trong nhà trọ tôi. Cô ấy kể cho mẹ, mẹ cô ấy lại kể cho vợ tôi.”
Hóa ra còn có chuyện như vậy.
“Vậy ông có nói chuyện đó cho Tả Bình biết không?” Đường Chấn Vân lại hỏi.
“Tất nhiên là tôi nói rồi. Tôi còn khuyên nó đàng hoàng. Tôi bảo, Chu Ngọc Hà chắc chắn là đã chịu hết nổi gã đàn ông đó, lại không thể ly hôn được, nên mới gấp gáp tìm người thay thế. Tôi bảo nó nên khôn ngoan một chút. Nhưng nó làm gì nghe! Huống hồ lời đó lại là do vợ tôi nghe được, nó lại càng không tin. Nó cứ nghĩ mẹ kế đang phá rối nó.” Tả Đằng Long thở dài. “Dù sao thì, nó chẳng nghe một câu nào cho ra hồn. Còn bảo Chu Ngọc Hà là ân nhân của nó!”
Nói đến đây, Tả Đằng Long đột ngột đứng bật dậy, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng với vẻ bồn chồn.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Các người nói… bây giờ chỉ còn lại một bộ xương thôi à?” ông hỏi.
“Chưa xác định được là cô ấy, nhưng rất có khả năng là vậy. Vì cô ấy đã mất tích nhiều năm rồi.” Lương Kiến đáp.
Tả Đằng Long lắc đầu thở dài, “Mẹ kiếp, vậy mà tôi lại đoán đúng. Cái miệng chó c.h.ế.t của tôi đúng là độc thật!” Ông cúi đầu đi đi lại lại trong phòng như một con sói già lo lắng bất an. “Tôi nói thật, tám chín phần mười là cái xác đó chính là nó. Vì sau cái lần đó, chẳng ai còn gặp lại nó nữa.”
“Hôm đó, tiệc cưới kết thúc lúc mấy giờ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Khoảng tám rưỡi tối. Tôi về trước, hôm đó uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng. Lúc tôi rời đi, cũng không nói gì với nó. Tôi biết hôm sau nó sẽ đi Bắc Bình, bảo là đến đó tổ chức hôn lễ, vì cô cô của Ôn Túc Sinh sống ở Bắc Bình, nghe nói là người có tiền. Nhưng tôi nói cho các cậu biết, đoán xem tôi thấy gì? Tôi thấy gã Ôn Túc Sinh đang nói chuyện với chị họ của nó – người làm cô dâu hôm đó – ôi chao, nhìn cái dáng vẻ của hai người họ…” Ông lắc đầu tặc lưỡi, “Tôi không biết phải tả sao, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu…”
Bỗng nhiên ông dừng bước, nheo mắt nhìn xa xăm:
“Mẹ nó, có khi nào là thế này không!”
“Tả tiên sinh, ông nhớ ra gì à?”
“Khoảng ba tháng sau lễ cưới, chị họ của nó bỏ nhà đi.”
Đường Chấn Vân giật mình, “Bỏ nhà đi?”
“Chuyện đó là hai năm sau tôi mới nghe người ta kể lại. Bình thường tôi cũng chẳng qua lại nhiều với dì của nó. Tôi chỉ biết, chị họ nó để lại thư cho chồng, nói mình đã làm chuyện có lỗi, muốn kết thúc mọi thứ. Hình như cũng có báo cảnh sát, nhưng không thấy gì thêm. Dì nó vì chuyện đó buồn rầu thành bệnh, chưa đến một năm thì mất.” Nói tới đây, Tả Đằng Long như quả bóng xì hơi ngồi phịch xuống ghế. Đường Chấn Vân nhìn thấy trên cái đầu hói của ông đã lấm tấm mồ hôi. “Nếu chị họ nó bỏ trốn với thằng họ Ôn đó… thì Tả Bình chẳng phải là người dư thừa sao?” Ông khàn giọng nói.
Cùng lúc đó, tại nhà của Tôn Mai:
Hạ Anh Kỳ theo nhóm phụ nữ bước vào nhà Tôn Mai.
Vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trộn với mùi hôi từ nhà vệ sinh. Một người đàn ông gầy còm trốn trong góc phòng, trước mặt là hai chai rượu. Hạ Anh Kỳ chú ý thấy ông ta chỉ mặc một chiếc quần đùi cũ, đôi chân lộ ra gầy trơ như cánh tay cô. Ánh mắt ông ta trống rỗng nhìn về phía nhóm phụ nữ.
“Mấy người đến làm gì? Xem chuyện cười nhà chúng tôi à?” Ông ta nói, giọng nhỏ và yếu ớt.
“Chúng tôi thấy Tôn thái thái không ổn, nên mới đưa bà ấy về.” Vương thái thái vừa nói vừa đi thẳng đến nhà vệ sinh, vắt khăn lông bằng nước nóng rồi đưa cho mẹ của Tôn Mai: “Mau lau mặt đi.” Rồi quay sang nói với Trần thái thái: “Đi rót cho bà ấy ly nước.”
“Ai biết nhà họ có cái ly nào sạch không.” Trần thái thái lẩm bẩm rồi bắt đầu lục lọi tìm cốc.
“Có phải bà uống đâu!” Vương thái thái gắt.
Lúc này, một người phụ nữ khác thấy một chiếc ấm trà sứ trắng cạnh cha của Tôn Mai.
“Ở kia kìa.” Người đó nhanh chóng mang ấm lại, rót cho mẹ Tôn Mai một ly trà.
Mẹ Tôn Mai vẫn vừa khóc vừa lẩm bẩm, nhưng chẳng ai nghe rõ bà đang mắng chửi gì.
“Bà đừng nói bừa nữa, hẻm này không phải chỗ để phát điên. Uống chút nước đi.” Vương thái thái đưa ly nước ra, giọng mang chút bực dọc.
Mẹ của Tôn Mai cố uống một ngụm rồi đặt ly xuống, “Mấy hôm nay nó không về, tôi biết ngay là có chuyện. Vừa thấy cảnh sát đến, tôi đã biết rồi, họ chưa mở miệng, tôi đã biết rồi, tôi biết hết… Bọn họ dẫn tôi đến, nó nằm đó…” Bà run môi, “Mấy người không hiểu được tôi vui thế nào, thấy nó c.h.ế.t rồi tôi vui thế nào… Tôi còn không dám tin nữa, nó c.h.ế.t thật rồi…”
Cả phòng lặng thinh, không ai thốt được lời nào.
“Nếu bà đã ghét con gái mình đến thế, thì mau gom hết đồ của cô ấy mà quẳng đi, dù gì cô ấy cũng không quay lại nữa đâu…” Hạ Anh Kỳ nói.
Cô thấy Vương thái thái kinh ngạc nhìn mình, nhưng cô nghĩ giờ không phải lúc để giải thích.