Chu Tước Đường

Chương 27







Chương 13.



“Bây giờ chúng tôi đông người, nếu bà đã ghét con gái mình đến thế, chi bằng để chúng tôi lấy hết đồ đạc của cô ấy đi, khỏi để bà nhìn thấy lại phiền lòng! Bà thấy sao?” Hạ Anh Kỳ lại nói.



Mẹ của Tôn Mai từ từ quay đầu nhìn cô.



“Cô là ai?!”



“Tôi là bạn của Vương thái thái.” Cô đáp. “Phòng cô ấy ở đâu? Tôi muốn xem có gì cần mang đi không.” Vừa nói, cô vừa thấy mấy người phụ nữ kia nhíu mày. Chắc họ nghĩ mình là loại người ham lợi nhỏ, cô thầm nghĩ.



Mẹ Tôn Mai đột nhiên đứng phắt dậy.



“Được được được! Cô đi mà lấy, cứ lấy đi.” Bà lớn tiếng nói, “Phòng nó ở trên lầu, gác xép phía sau tầng hai. Tốt nhất các người dọn sạch hết đi! Tôi thì chẳng muốn bước chân vào phòng nó nữa!” Dứt lời, bà loạng choạng ngã xuống ghế salon, nằm vật ra như bất tỉnh.



Cha của Tôn Mai vẫn ngồi lặng, nhìn vợ mà không phản ứng gì.



“Bà có uống thêm ly nữa không?” Ông hỏi người vợ đang như hôn mê trên ghế.



Hạ Anh Kỳ chẳng buồn để ý đến họ, cô mở cửa sau của phòng khách rồi đi thẳng lên lầu. Mấy người phụ nữ kia có vẻ do dự một chút, nhưng rồi cũng bước theo cô.



“Hạ tiểu thư, cô thật sự định lấy đồ của Tôn Mai sao?” Trần thái thái là người đầu tiên theo kịp bước cô.



Hạ Anh Kỳ lắc đầu: “Tôi không cần đồ của cô ấy. Tôi chỉ muốn xem thử có thứ gì có thể giúp anh tôi và cảnh sát tìm ra kẻ đã g.i.ế.c Tôn Mai.”



“Tôi đã nói rồi mà, Hạ tiểu thư nhìn là biết không phải loại người ham cái lợi nhỏ nhặt.” Vương thái thái nói từ phía sau.



“Vậy cô định tìm gì?” Một người phụ nữ khác hỏi.



Hạ Anh Kỳ đã đứng trước cửa gác xép tầng hai.



“Cứ xem thử rồi tính.”



Dọc đường Lương Kiến không nói câu nào, chỉ một mực ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ gì đó. Đường Chấn Vân rất muốn hỏi viên thanh tra tiếp theo nên điều tra ai, có cần phân công nhau không. Nhưng đến khi xe cảnh sát dừng trước cổng trụ sở tuần cảnh, anh vẫn không mở miệng. Vì anh biết Lương Kiến không ưa cấp dưới quá chủ động, nhất là người mới.



Một cảnh sát vội vã chạy tới báo rằng bệnh viện vừa gọi điện đến.



Chắc hẳn là có tin mới về xác của người phụ nữ già năm ngoái. Không rõ bệnh viện có còn giữ t.h.i t.h.ể không.



Lương Kiến vội đi nhận điện thoại. Đường Chấn Vân thừa cơ chạy xuống lầu, anh muốn xem Hạ Mạc bên pháp y có phát hiện gì mới.

Hạt Dẻ Rang Đường



Ở phòng giám định tầng trệt, Hạ Mạc đang ăn trưa.



“Tất cả nạn nhân đều có búi tóc trong cổ họng, nhưng chỉ có Tôn Mai mang thai, cũng chỉ có cô ấy có dấu hiệu bị cưỡng hiếp.” Hạ Mạc vừa nhai bánh bao vừa nói.



“Tôn Mai là một trường hợp đặc biệt.”



“Đúng thế. Tôi nghĩ việc nhét tóc vào cổ họng có thể là một kiểu hình phạt mang tính nghi thức.” Hạ Mạc nhấc tách lên uống một ngụm, Đường Chấn Vân ngửi thấy mùi cà phê thoảng qua.



“Anh pha cà phê à?”



“Phải. Rất tỉnh táo đấy, cậu muốn uống một ly không?”



Đường Chấn Vân lập tức lắc đầu, anh vẫn chưa quen thứ “trà Tây” đắng ngắt ấy.



“Nói về bộ hài cốt đi.” Anh nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Nạn nhân là nữ, chiều cao khoảng 1m62.” Hạ Mạc chỉ vào chiếc bàn lạnh gần đó, Đường Chấn Vân thấy bên trên xếp đầy các mảnh xương đủ kích thước, có cả một hộp sọ. “Chính là cô ta đấy. Nguyên nhân tử vong khác hẳn những người còn lại. Hộp sọ bị vỡ là vết thương chí mạng, ngoài ra còn có một nhát c.h.é.m ở đùi, cả hai ống chân đều bị đánh gãy, một xương tay cũng bị nứt. Vậy nên tôi nghĩ cô ta bị đánh chết. Lúc ra tay, hung thủ chắc chắn đang cực kỳ giận dữ, nếu không sẽ không tấn công loạn xạ như vậy. Tôi chưa rõ hung khí là gì, nhưng nhìn mức độ vỡ vụn, rất có thể là một vật đầu sắt. Điều tôi không hiểu là, đã có d.a.o rồi sao lại còn dùng đầu sắt?”



“Có thể lúc đầu hung thủ dùng dao, nhưng vì lý do nào đó bị giằng mất, nên mới phải tiện tay chộp lấy vật gì đó gần nhất để tiếp tục.” Đường Chấn Vân nói, trong đầu nghĩ: Rốt cuộc là ai lại căm thù Tả Bình đến mức đó? Là Ôn Túc Sinh sao?

“Vậy những người còn lại c.h.ế.t như thế nào?”



“Đều bị siết cổ chết. Nếu là cùng một hung thủ, tôi đoán nạn nhân này chính là người đầu tiên. Rất có thể là một vụ g.i.ế.c người do bộc phát cảm xúc. Từ đó, hắn bắt đầu ‘sự nghiệp sát nhân’ của mình, từ tay mơ dần trở nên lão luyện. Nhìn mấy t.h.i t.h.ể sau thì thấy rõ, hắn ra tay ngày càng gọn gàng, gần như không để lại vết thương thừa nào. Hung khí đa phần là thắt lưng hoặc dây thừng thông thường.”



“Anh cũng kiểm tra bồn tắm ở số 25 Tuệ An Lý rồi. Anh nghĩ cái răng đó là của ai?” Đường Chấn Vân vừa nhớ tới chiếc răng liền thấy rùng mình.



Hạ Mạc nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc: “Có một nạn nhân bị rụng một chiếc răng, nhưng đó là răng nanh, còn chiếc răng rơi trong bồn tắm lại là răng hàm. Cho nên kết luận của tôi là: nếu không phải hung thủ lại tìm thấy một nạn nhân mới, thì chiếc răng đó rất có thể là của chính hung thủ. Nó không phải răng sâu, tôi không chắc nó rụng như thế nào, tóm lại tôi đã giữ lại rồi. Sau này nếu các anh bắt được nghi phạm, có thể bắt hắn há miệng ra kiểm tra xem sao. Tạm thời tôi chỉ biết đến vậy. Còn bên anh thì sao? Đã tìm ra thân phận bộ hài cốt kia chưa?” Hạ Mạc uống thêm một ngụm cà phê.



Đường Chấn Vân cũng không định giấu giếm Hạ Mạc.



“Chúng tôi tìm được một người phụ nữ có thể chính là chủ nhân của bộ hài cốt. Cô ấy tên là Tả Bình, mất tích từ 18 năm trước. Lần cuối cùng có người nhìn thấy cô ấy là trong đám cưới của chị họ. Tôi cho rằng sự mất tích của cô ấy có liên quan đến vị hôn phu, hắn tên là Ôn Túc Sinh, làm nghề hát xướng.”



“Ồ, có thể là người nhà họ Ôn.” Hạ Mạc nói.



“Anh biết hắn sao?”



“Tôi không biết hắn, nhưng tôi biết ở Thượng Hải có một gia đình nổi tiếng hát Côn khúc – nhà họ Ôn. Cả nhà đều theo nghề hát. Trước đây bố tôi rất thích Côn khúc, đôi khi còn dẫn tôi đi xem.”  Hạ Mạc nhìn anh  “Cậu ăn trưa chưa?”



Anh lắc đầu, nhưng quả thật lúc này bụng anh đã bắt đầu đói cồn cào.



“Tôi còn bánh bao thịt, cậu ăn không? Là do Anh Kỳ làm đấy. Bây giờ mỗi ngày cô ấy đều mang cơm trưa cho tôi.”



“Anh Kỳ làm à?” Anh lập tức đưa tay lấy một cái bánh bao từ tô lớn trước mặt Hạ Mạc, cắn một miếng, lập tức phát hiện bên trong có thêm măng và nấm hương, bụng đói lập tức réo ầm lên, anh nhanh chóng nuốt gọn chiếc bánh bao chỉ trong vài miếng.



Hạ Mạc lại lấy một cái ly khác đặt trước mặt anh, rót đầy trà.



“Là trà nguội, không biết cậu có quen uống không.”



Đường Chấn Vân uống một ngụm, tuy anh chẳng phân biệt được trà ngon dở thế nào, nhưng trà nguội phối với bánh bao thịt có măng lại rất hợp vị, giúp bớt ngấy. “Chỗ anh đúng là thứ gì cũng có nhỉ.” Anh cười nói.



Hạ Mạc không đáp, chỉ đẩy tô bánh bao to về phía anh. Anh nhìn xuống, thấy còn hai cái nữa.



Đúng lúc đó, cửa phòng pháp y bị đẩy ra, Lương Kiến bước vào.



“Tiểu Đường, cậu sướng thật, còn ngồi đây ăn bánh bao nữa.” Vừa vào ông đã cười đùa.



Đường Chấn Vân có chút ngượng ngùng, lúc này anh vừa mới cắn một miếng chiếc bánh bao thứ hai.



“Cậu cứ ăn đi,” Lương Kiến xua tay, “Lát nữa tôi cũng phải ra ngoài kiếm gì bỏ bụng, sáng giờ bận quá trời.” Vừa nói, mắt ông vừa liếc qua tô bánh bao chỉ còn một cái.



Đường Chấn Vân lập tức đẩy tô bánh qua, “Là của Hạ Pháp Y, Lương đội, anh muốn ăn thì cứ lấy.” Anh nhìn Hạ Mạc một cái, đối phương chỉ mỉm cười không nói.



Lương Kiến không khách sáo, đưa tay lấy chiếc bánh cuối cùng.



“Không tệ, không tệ,” Lương Kiến vừa ăn vừa gật gù, “Chắc chắn là em gái Hạ Pháp Y làm rồi.”



Hạ Mạc không đáp, chỉ rót cho ông một ly trà nguội, “Anh đến đây chắc không chỉ để ăn bánh bao chứ?” Anh hỏi.



Lương Kiến lúc này mới nhớ ra việc chính: “Đúng là có chuyện. Vừa rồi bệnh viện gọi điện, nói hai t.h.i t.h.ể kia vẫn còn giữ, tôi đã cử người chiều nay đi lấy về. Nhưng mà, vì trước đó họ dùng để thực tập giải phẫu, nên có thể t.h.i t.h.ể không còn nguyên vẹn, tôi cũng bảo họ mang theo cả báo cáo giải phẫu.”



Hạ Mạc gật đầu.