Lương Kiến vừa ăn bánh vừa quay sang Đường Chấn Vân: “Sáng nay cha mẹ của Tôn Mai đã đến nhận xác, xác nhận chính xác là Tôn Mai. Ngày mai chúng ta sẽ đến nhà họ để hỏi chuyện thêm, vì hôm nay mẹ cô ấy tâm trạng không tốt lắm… cũng không có gì lạ. Tôn Mai từng có một người em trai, lúc ba tuổi c.h.ế.t vì bệnh phổi, giờ cô ấy là đứa con duy nhất…”
Lương Kiến bỏ nốt miếng bánh vào miệng, lấy khăn tay lau tay, “Tay nghề của Hạ tiểu thư không tệ, thay tôi cảm ơn cô ấy nhé.” Ông cười nói với Hạ Mạc.
“Bà ấy hình như không buồn lắm.” Hạ Mạc lên tiếng.
“Ai cơ?” Đường Chấn Vân hỏi.
“Anh ấy đang nói mẹ của Tôn Mai.” Lương Kiến cầm ly trà uống một hơi, “Còn cha cô ấy, suốt buổi mặt không chút biểu cảm, như người ngây dại. Mẹ thì, lúc nhìn thấy thi thể, lại cười hai tiếng rồi mới khóc, khóc cười lẫn lộn, không biết là vui hay buồn. Tạm thời tôi xem đó là phản ứng đau thương quá độ đi.” Ông lại uống thêm ngụm trà, “Thế nên tôi thấy mai đi sẽ tốt hơn. Đến lúc đó xem họ nói gì.”
“Chiều nay chúng ta đi đâu?”
“Chiều nay tôi định đi tìm cha của Ôn Túc Sinh. Vừa cho người kiểm tra hồ sơ hộ khẩu của hắn, thì phát hiện hắn xuất thân từ gia đình hát xướng – nhà họ Ôn. Cha hắn tên là Ôn Ngọc Đình, hát tiểu sinh rất nổi tiếng. Cậu có muốn đi cùng không?” Lương Kiến nghiêm túc hỏi.
Hỏi thừa! Đường Chấn Vân thầm nghĩ.
“Tôi đi cùng anh. Lúc về, tôi muốn gặp lại Chu Ngọc Hà. Chuyện mà Tả Đằng Long nói hôm nay, cô ta chẳng hé răng lấy một chữ. Tôi cảm thấy cái kiểu giấu đầu hở đuôi này rất đáng nghi.”
Lương Kiến mỉm cười với anh: “Tìm cô ta làm gì cho phiền. Tôi đã bảo người đi đón cô ta rồi. Lúc về ta thẩm vấn luôn cho tiện.”
Hạ Anh Kỳ đẩy cửa gác xép tầng hai, lập tức bị một luồng mùi hôi nồng nặc xộc vào mũi.
“Trời ơi, mùi gì thế này?!” Trần thái thái hét lên từ phía sau.
“Thối thật!” Một người phụ nữ khác bịt mũi lại.
Cô cũng không nhịn được mà bịt mũi theo. Dựa vào mùi, cô đoán đó là mùi thực phẩm thiu.
Căn phòng vô cùng bẩn thỉu, đầy rác và đồ đạc bừa bộn. Một đống quần áo bẩn vắt trên chiếc ghế cạnh giường, có áo mỏng mùa hè, áo khoác và len mùa đông, thậm chí cả đồ lót. Một chiếc quần lót còn có vết bẩn đen sẫm rõ rệt, giống như vết m.á.u kinh chưa được giặt, khiến cô lập tức buồn nôn, vội quay mặt đi.
Trên bàn học có vài cái bát chưa rửa, khi cô cố bước lại gần, liền phát hiện trong bát đầy những con côn trùng màu trắng, là giòi sao?
“Hạ tiểu thư, chúng tôi không vào đâu. Mùi này khó chịu quá.” Lúc này, Vương thái thái đứng ở cửa nói với cô.
“Được rồi, tôi cũng ra ngay đây.”
Hạ Anh Kỳ thầm nghĩ, không biết cảnh sát có tới đây khám xét không. Nhưng nhìn tình trạng căn phòng, chắc họ cũng không ở lại lâu.
Nhưng… Tôn Mai trước giờ sống trong môi trường như thế này sao? Là người thế nào lại chấp nhận sống trong căn phòng như vậy? Tại sao cô ấy không dọn dẹp? Là vì lười biếng hay lý do gì khác? Hay như anh trai cô thường nói, đó là một kiểu “suy sụp tâm lý”? Vì sao? Điều gì khiến cô ấy thành ra như vậy? Và kể cả khi tinh thần cô ấy có vấn đề, còn mẹ cô ấy thì sao? Chẳng lẽ bà ta chưa từng bước vào phòng con gái? Nếu đã vào, thật khó tưởng tượng bà ta lại làm ngơ, ít nhất cũng phải rửa vài cái bát chứ. Rốt cuộc, bà ta là người mẹ như thế nào?
Hạ Anh Kỳ cố nén cơn buồn nôn, bước tới mở ngăn kéo bàn học.
Bên trong có một số bức ảnh đã bị cắt vụn. Cô cầm lên một mảnh nhỏ, phát hiện đó là nửa khuôn mặt của Mỹ Vân. Cô lại tìm tiếp và thấy khuôn mặt của Vận Lệ. Hai người bạn thân nhất của Tôn Mai, vậy mà cô ta lại cắt ảnh của họ thành từng mảnh. Tại sao? Ở đáy ngăn kéo, cô lại tìm thấy một tấm ảnh khác, là ảnh một thanh niên trẻ, nhưng gương mặt đã bị gạch một dấu chéo to.
Bàn học có tổng cộng bốn ngăn kéo, một lớn ba nhỏ. Rất nhanh, cô phát hiện trong các ngăn đó hầu như chẳng có thứ gì còn nguyên vẹn. Phần lớn là ảnh cắt vụn, mảnh tạp chí, vài mảnh vải trông như vụn áo quần, cả những mẫu báo. Cô cầm lên một mảnh, có vẻ là một phần của tạp chí Lương Hữu xuất bản hai tháng trước, nói về một nữ minh tinh điện ảnh.
“Hạ tiểu thư, chúng tôi xuống trước đây nhé. Chỗ này cũng chẳng có gì đáng xem.” Vương thái thái lên tiếng.
“Được ạ, được ạ. Tôi sẽ xuống ngay.” Cô đáp.
Vương thái thái và mấy người bạn cùng đi xuống lầu. Hạ Anh Kỳ còn nghe loáng thoáng giọng Trần thái thái nói: “…Ôi chao, không ngờ Tôn Mai lại bẩn thỉu đến mức này, trách gì mẹ nó cứ mắng hoài…”
Nhưng mẹ của Tôn Mai đâu phải mắng con mình bẩn thỉu, bà ta nói con gái mình là gái đ/i/ế/m!
Hạ Anh Kỳ quay lại nhìn chiếc giường. Trên đó cũng bày đầy đồ đạc lộn xộn, bên cạnh gối là một thỏi son và hai đôi tất chân, tất cả đều mới. Cô ngạc nhiên, đây là đồ Tôn Mai tự mua sao? Nếu đúng vậy, tiền đâu ra? Có phải thật như mẹ cô ta nói, Tôn Mai đã âm thầm bán thân?
Cô lại mở cửa tủ quần áo. Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng động. Cô quay đầu nhìn, thì ra cha của Tôn Mai không biết đã lên lầu tự lúc nào, đang đứng ở ngưỡng cửa phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bà ấy ngủ rồi.” Ông ta nói.
Hạ Anh Kỳ biết ông đang nói đến vợ mình.
“Hôm nay chắc bà ấy khó chịu lắm.” Cô đáp, rồi thử thăm dò, “Tôn Mai rời khỏi nhà từ hôm nào vậy?”
Cô không chắc ông ta có trả lời được không.
Quả nhiên, ông chỉ lắc đầu, ý là không rõ. Có lẽ ông ta thậm chí đã quên mất mình có một đứa con gái. Cô từng gặp những người như vậy, rượu không chỉ ăn mòn cơ thể họ, mà còn phá hủy cả trí óc.
“Tôi nghe nói Tôn Mai từng có một người em trai?” Nhưng cô vẫn muốn cố gắng nói chuyện với ông.
Ông gật đầu.
“Em cô ấy c.h.ế.t thế nào vậy?”
“Chuyện xưa rồi…” Ông ta thì thầm, giọng gần như không nghe thấy, “Chúng tôi đã cố cứu… nhưng không được… nó vẫn chết…”
Hạ Anh Kỳ nhớ trong đống ảnh vụn cô thấy lúc nãy cũng có bóng dáng một đứa trẻ.
“Tôn Mai có thương em không?” Cô hỏi.
Người đàn ông không trả lời.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến một điều, người đàn ông như vậy có khả năng nuôi sống cả gia đình không? Tiền học của Tôn Mai từ đâu mà có? Giống như Đường Chấn Vân, cô cũng không thể không nghĩ đến chuyện ngôi nhà, căn nhà này là thuê hay là mua? Nếu là thuê, thì tiền thuê chắc chắn không rẻ. Một gã đàn ông vô dụng thế này có khả năng trả nổi không? Nếu là mua, thì ai là người đứng tên mua?
“Tôn Mai không hay dọn dẹp phòng nhỉ.” Cô nói.
Người đàn ông vẫn không phản ứng gì, chỉ nhìn căn phòng với ánh mắt trống rỗng, dường như chẳng hề ngửi thấy mùi hôi nồng nặc bao trùm không khí.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tôn tiên sinh, tôi muốn mua nhà trong con hẻm này, ông cho tôi hỏi, nhà ông lúc mua hết bao nhiêu tiền ạ?” Cô hỏi, cố gắng cư xử với ông như với một người bình thường.
Câu hỏi này khiến ông ta từ từ ngẩng đầu. Ông chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn về phía cô.
“Không nhớ bao nhiêu nữa… Năm Tiểu Hoa ra đời thì chúng tôi mua căn nhà này.” Ông đáp.
“Lúc đó chắc ông vẫn còn làm ở ngân hàng ạ?”
Ông gật đầu.
“Còn giờ thì ông làm ở đâu?” Cô cố giữ giọng thân thiện.
Ông lắc đầu, không nói gì.
Cũng như cô đoán, ông chẳng làm gì cả. Vậy ai là người nuôi sống cả nhà này?
“Ở đây có nhà nào đang cho thuê không ạ?” Cô lại hỏi.
Ông ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại như kẹt trong hốc mắt, không chớp lấy một cái. Trong khoảnh khắc, cô có cảm giác linh hồn ông ta như bay ra khỏi đầu, trơ trọi như một con rối vô hồn đứng đó nhìn cô chằm chằm. Cô đột nhiên thấy sợ. Ông ta đang chặn ngay cửa ra, mà căn gác xép lại chật chội, bẩn thỉu, nếu ông ta nổi điên lao tới, cô chẳng có đường nào để chạy cả.
“Tôn tiên sinh, tôi nghĩ cháu nên đi rồi. Vương thái thái còn đang đợi tôi dưới nhà…” Cô định mượn cớ rời khỏi đó. Nhưng đúng lúc ấy, ông ta bỗng lên tiếng:
“Tôn Mai… ở trên đó…”
Cô không hiểu ông muốn nói gì.
Ông ta giơ tay lên, chỉ lên phía trên.