Chu Tước Đường

Chương 29







Hạ Anh Kỳ men theo cầu thang đi lên tầng ba. Cô biết lúc này mẹ của Tôn Mai chắc vẫn đang nằm ngủ trên ghế sô-pha ở phòng khách, còn cha cô ấy — người đàn ông đã tự chôn mình trong những chai rượu — thì vẫn đang đứng nơi cửa gác xép tầng hai, lặng lẽ nhìn vào căn phòng đó.



Hạ Anh Kỳ không rõ ông ta đang nhìn thứ gì, nhưng câu nói cuối cùng của ông khiến cô thấy tò mò. Ông ta nói Tôn Mai sống ở tầng trên, vậy chẳng lẽ gác xép tầng hai không phải là phòng của Tôn Mai?



Ban đầu cô định lên tầng ba xem thử. Nhưng cửa phòng ở tầng ba bị khóa, không còn cách nào, cô đành bước xuống vài bậc cầu thang, đến căn gác xép ở tầng ba. Cô đẩy cửa bước vào, lập tức bị một cảnh tượng làm cho kinh ngạc lần nữa. Dù căn phòng không lớn, nhưng cách bày trí bên trong thì thật… khêu gợi.



Đúng vậy, chỉ có thể dùng từ “khêu gợi” để hình dung. Trong phòng có một chiếc giường lớn, một bàn trang điểm và một tủ quần áo. Trên giường trải chăn ga lụa màu hồng đỏ, rèm buông quanh giường cũng cùng tông màu. Dưới giường đặt hai đôi dép lụa. Tủ quần áo giả gỗ đỏ treo nhiều bộ sườn xám với đủ sắc màu. Cô tùy tiện lấy một chiếc ra xem, nhìn vào kích cỡ thì có vẻ là đồ của một người phụ nữ thon gọn. Cô lại quay nhìn bàn trang điểm, trên đó bày đủ loại mỹ phẩm, không chỉ có phấn hồng và son, mà còn có một chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo. Cô mở ra xem thử, bên trong là một cuốn sách tranh, vừa lật ra, mặt cô đã đỏ bừng, tim đập thình thịch, hóa ra đó là một cuốn sách toàn hình vẽ xuân cung đồ.



Lúc này, cô để ý đến một bức ảnh treo trên tường. Cô nhìn kỹ, là ảnh của Tôn Mai. Trong ảnh, Tôn Mai rõ ràng đã được trang điểm kỹ lưỡng, môi đỏ má hồng, mặc sườn xám đỏ, tóc búi gọn gàng ra sau đầu, vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ, hoàn toàn khác với vẻ bình thường mờ nhạt trong những tấm ảnh cũ do Mỹ Vân giữ. Dưới bức ảnh còn có mấy chữ nhỏ: “Ảnh nhỏ của Mai Mai.”



Cô gần như đã đoán được Tôn Mai làm nghề gì.



Những người bạn học như Mỹ Vân và Vận Lệ có lẽ sẽ không bao giờ biết được bí mật này. Nhưng một cô gái không nơi nương tựa như vậy, có phải tự nguyện bước vào con đường này?



Hạt Dẻ Rang Đường

Xem ra, cha cô ấy biết rất rõ con gái mình đang làm gì. Mẹ cô ấy thì càng không thể không biết. Nhưng nếu đã biết, tại sao bà ta còn phải nói toẹt ra hết thảy? Tại sao lại kể lể hết chuyện xấu trong nhà cho đám phụ nữ nhiều chuyện ngoài hẻm nghe? Tại sao?



Trong đầu cô lại hiện lên gương mặt của mẹ Tôn Mai, rất đẹp, nhưng ánh mắt trống rỗng, giống như… giống như một người sắp chết… Tim cô bỗng đập thình thịch.



Cô mở cửa phòng rồi vội vàng chạy xuống lầu.



Phòng khách, mẹ của Tôn Mai vẫn nằm bất động trên ghế sô-pha, vẫn mặc chiếc sườn xám cũ màu xanh than.



Cô rón rén lại gần, gọi một tiếng: “Tôn thái thái?”



Không có ai đáp.



“Tôn thái thái.” Cô nâng cao giọng hơn.



Vẫn không có tiếng trả lời.



Cô vừa tiến đến gần ghế, vừa cố tình đẩy mạnh một chiếc ghế bên cạnh. Cô cho rằng âm thanh lớn như vậy chắc hẳn sẽ đánh thức người đang ngủ, nếu thực sự là đang ngủ, nhưng mẹ của Tôn Mai vẫn nằm im, không nhúc nhích. Rốt cuộc người phụ nữ này bị làm sao vậy?



Bỗng nhiên, cô cảm thấy dưới chân mình như dẫm phải thứ gì. Cô cúi đầu nhìn, là một lọ thuốc nhỏ.



Khi nhặt lọ thuốc lên, cô đã đoán được chuyện gì. Thật ra, ngay từ lúc lao từ tầng trên xuống, trong lòng cô đã có linh cảm. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên thật sự đối diện với gương mặt trắng bệch cứng đờ của mẹ Tôn Mai, cô vẫn bị dọa đến c.h.ế.t khiếp. Hai chân mềm nhũn, lùi lại mấy bước. Sau khi ngẩn người vài giây, cô lập tức lao ra khỏi nhà họ Tôn.



“Có ai không! Có ai không —” Cô gào lên trong hoảng loạn.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường Chấn Vân và Lương Kiến vừa mới ngồi vào trong xe, thì Hạ Mạc đã hối hả chạy từ sở cảnh sát nha ra ngoài.



“Này này, Đường Chấn Vân.” Hạ Mạc thở hổn hển chạy đến trước xe họ.



Lương Kiến ngạc nhiên nhìn anh: “Chuyện gì vậy, Hạ Pháp Y?”



Hạ Mạc không buồn để ý đến ông, mà trực tiếp nói với Đường Chấn Vân: “Anh Kỳ gọi điện tới, nói mẹ của Tôn Mai đã tự sát. Hai người có muốn đến đó xem trước không?”



“Còn có chuyện thế này?!” Lương Kiến hét lên.



“Sao Anh Kỳ lại có mặt ở đó?” Đường Chấn Vân hỏi.



“Làm sao tôi biết được! Tự cậu đi mà hỏi nó!” Hạ Mạc vừa nói vừa quay người trở vào sở cảnh sát nha.



Đường Chấn Vân nhìn theo bóng lưng Hạ Mạc, rồi áy náy nói với Lương Kiến:

“Xin lỗi, anh ấy là người không giỏi xã giao.”



Lương Kiến cười cười: “Tôi đâu phải lần đầu gặp kiểu người như vậy. Miễn làm được việc là được rồi. Dù sao Hạ Pháp Y cũng là người rất có năng lực trong lĩnh vực của cậu ta. Được rồi, vậy thì chúng ta đến nhà họ Tôn trước đã.” Nói đến đây, ông đột nhiên quay đầu cười hỏi Đường Chấn Vân:

“Cậu với em gái cậu ta là quan hệ gì thế?”



Lương Kiến hỏi vậy khiến Đường Chấn Vân hơi lúng túng:



“Tôi với Anh Kỳ… chúng tôi đính hôn rồi.” Anh lắp bắp đáp, thật ra anh cũng không chắc như vậy có được xem là đính hôn không.



“Ra vậy. Thảo nào cậu thân với Hạ Pháp Y đến thế.” Lương Kiến cười nói.



Đường Chấn Vân không nói gì, trong lòng nghĩ: việc mẹ của Tôn Mai tự sát thật ra cũng không khó hiểu, nhưng Anh Kỳ tại sao lại có mặt ở đó? Cô đến tìm Triệu Mỹ Vân sao? Hay là cố ý tới thăm nhà họ Tôn? Anh nhớ lại, lần trước ở nhà họ Hạ, khi mấy người đàn ông còn đang ngồi bàn về tung tích của nghi phạm, thì cô đã một mình tóm được hung thủ (xem Bí mật bị đánh cắp). Nếu lần này cô lại tìm ra sự thật trước anh, thì anh đúng là chẳng còn mặt mũi nào nữa.



Mười mấy phút sau, xe họ đã đến nơi.



Khi Đường Chấn Vân đi vào trong hẻm, liền thấy mấy người phụ nữ đang ríu rít vây quanh Hạ Anh Kỳ. Cô rõ ràng vừa bị dọa cho sợ, tóc có hơi rối, sắc mặt cũng không tốt. Thế nhưng, cô mặc một chiếc sườn xám nền trắng hoa lam, vóc dáng thon thả nổi bật giữa các bà nội trợ trung niên, trông lại càng yếu ớt mà xinh đẹp. Anh vừa nhìn thấy cô, lòng liền dâng lên một làn sóng xao xuyến. Rồi lập tức cảm thấy áy náy: ý nghĩ vừa rồi của anh thật quá nhỏ nhen, vậy mà lại lo cô tìm ra hung thủ trước mình. Thứ nhất, anh không tin là lần nào cô cũng đi trước mình; thứ hai, kể cả nếu cô thật sự thông minh đến vậy thì đó cũng là phúc phần của anh, vì sau này cô sẽ là vợ anh, người thân thiết nhất đời anh. Vừa nghĩ đến đó, anh lập tức bước nhanh tới.



“Anh Kỳ.” Anh gọi.



Cô quay lại thấy là anh, liền bước nhanh về phía anh.



“Em không sao chứ?” Anh thấy bước đi của cô có vẻ không vững.



“Không… em không sao.” Cô xua tay, “Là Tôn thái thái… em vừa mới phát hiện… bà ấy đã tự sát trên ghế salon trong phòng khách…” Cô nhét một lọ thuốc vào tay anh, “Cái này là em nhặt được trên sàn cạnh ghế sofa, em sợ bị người khác lấy mất… em không chắc bà ấy có uống thuốc trong đó không… có thể là tự sát… mà cũng có thể không… nhưng chắc chắn bà ấy c.h.ế.t rồi… hôm nay bà ấy đã nói rất nhiều lời khó nghe trong hẻm…” Cô nói có phần lộn xộn.