Chu Tước Đường

Chương 30



“Anh Kỳ.” Anh cắt ngang lời cô, “Giờ anh phải vào xem thử. Em đợi anh một lát, anh ra sẽ đưa em về nhà…” Thật lòng, anh chỉ muốn lập tức đưa cô về. Nhưng quay đầu lại, anh thấy Lương Kiến đã vào nhà rồi.



Lúc này, một người phụ nữ trung niên xen vào:



“Hạ tiểu thư, tôi thấy cô vẫn nên qua nhà tôi ngồi nghỉ một chút, sắc mặt cô không ổn lắm đâu.”



Cô gật đầu với bà ấy, “Vâng, cảm ơn Vương thái thái.” Rồi cô quay lại nhìn anh, khẽ nói: “Em qua nhà Vương thái thái ngồi tạm, nhà số 5.” Giọng nói dịu dàng, mang theo chút thân mật khiến tim anh lại mềm ra một lần nữa.



“Lát nữa anh đến tìm em.” Anh nói dịu dàng.



Cô đi theo mấy người phụ nữ về phía đầu hẻm.



Đường Chấn Vân nhìn theo bóng lưng cô đầy lưu luyến. Mãi đến khi không còn thấy cô nữa, anh mới quay người bước nhanh vào nhà họ Tôn.

 

Đúng như Hạ Anh Kỳ nói, mẹ của Tôn Mai đang nằm trên ghế salon ở phòng khách. Tóc bà rối bù, mắt nhắm nghiền, miệng hơi hé ra, khóe môi dường như vẫn còn vết chất lỏng màu trắng. Một tay bà nắm chặt lấy phần bụng, khiến một mảng da hở ra ngoài. Đường Chấn Vân đoán rằng trước khi chết, bà đã giãy giụa một chút.



Ở góc phòng khách, có một người đàn ông ngồi đờ đẫn, chắc hẳn là cha của Tôn Mai. Lương Kiến đang hỏi chuyện, nhưng xem chừng cuộc đối thoại chẳng mấy suôn sẻ.



“…Bà ấy nói mệt, muốn ngủ một lát…” Người đàn ông nói.



“Ông có thấy bà ấy uống thuốc không?”



Ông ta đờ đẫn nhìn về phía trước, “Bà ấy sức khỏe yếu, thường xuyên uống thuốc…”



“Hôm nay, sau khi hai người về từ sở cảnh sát, bà ấy có uống thuốc không?” Lương Kiến hỏi trong khi Đường Chấn Vân đưa cho ông lọ thuốc mà Hạ Anh Kỳ đưa.



Lương Kiến cầm lấy lọ thuốc, chăm chú nhìn nhãn dán trên đó, rồi mở ra ngửi thử.



“Đưa cho Hạ Pháp Y kiểm tra.” Ông nói, rồi quay lại nhìn người đàn ông. Người kia vẫn ngơ ngác nhìn vào khoảng không.



“Tôi hỏi lại lần nữa: sau khi từ sở cảnh sát về, bà ấy có uống thuốc không?”



Người đàn ông lắc đầu, “Tôi không để ý… Bà ấy… c.h.ế.t rồi à?”



“Đúng, bà ấy c.h.ế.t rồi.” Lương Kiến lạnh lùng đáp.



Nhưng người đàn ông vẫn chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ thở dài một tiếng, rồi nhấc chai rượu bên cạnh lên, uống một ngụm.



“Ông có biết vì sao vợ ông tự sát không?”



Người đàn ông không đáp, lại uống thêm một ngụm rượu.



“Ông nghĩ vợ ông tự sát sao?” Lương Kiến hỏi lại.



Người đàn ông từ từ quay mặt lại nhìn ông, “Bà ấy… luôn nói muốn chết… nói suốt bao năm rồi… từ sau khi Tiểu Hoa mất, bà ấy vẫn hay nói thế…”



“Bình thường bà ấy uống thuốc gì?”



Người đàn ông mặt không biểu cảm nhìn Lương Kiến, “Bà ấy bảo hay bị đau đầu, có lúc bị sốt… còn…” Ông ta cố gắng nhớ lại, rồi giơ tay lên, “Bà ấy bảo đau tay …”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên phía nhà số 5, Vương thái thái pha cho Hạ Anh Kỳ một tách trà đặc, nóng hổi.



“Cô uống chút trà cho tỉnh người.” Vương thái thái dịu dàng nói.



“Cảm ơn bà, Vương thái thái.” Hạ Anh Kỳ gắng gượng uống một ngụm trà, cảm thấy trà này vừa đắng vừa chát, vội vàng đặt ly xuống. Mặc dù trong đầu cô vẫn còn thấp thoáng gương mặt của mẹ Tôn Mai, nhưng lúc này, người cô nghĩ đến nhiều hơn lại là Đường Chấn Vân. Mới chỉ nửa tiếng trước, cô còn hoảng loạn đến mức tay chân luống cuống, nhưng chỉ cần anh xuất hiện, mọi bất an dường như lập tức tan biến. Cô bỗng nhận ra, mình cần một người đàn ông có thể dựa vào đến nhường nào.



Lúc đầu cô định sau khi gặp anh thì nói rõ mọi chuyện, rồi sớm về nhà. Nhưng khi gặp anh rồi, cô lại quyết định đợi anh, cô muốn ở bên anh, vào thời điểm như thế này, cô rất cần có một người đàn ông đáng tin bên cạnh. Cô nghĩ, chỉ cần được tựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh một lúc thôi, dù chỉ một chút thôi, cũng đủ khiến cô cảm thấy vô hạn an ủi.



“Trời ơi, người phụ nữ đó không biết làm sao nữa, sao lại tự nhiên tự tử chứ.” Lúc này, tiếng Trần thái thái vang lên bên tai cô. “Bà ta chẳng phải còn nói con gái c.h.ế.t rồi, bà ta vui lắm sao?”



Cô còn đang muốn hồi tưởng lại những lời Đường Chấn Vân nói với cô tối qua, thật sự lúc này cô rất nhớ anh. Nhưng một giọng nữ khác lại lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.



“Các bà đừng để ý đến việc bà ấy mắng khó nghe thế nào. Tôi thấy trong lòng bà ấy chắc chắn vẫn đau khổ. Dù gì cũng là con gái mình đẻ ra mà, làm gì có ai con c.h.ế.t mà lại vui được.”



“Tôi cũng nghĩ vậy, chắc bà ta chỉ đang nói ngược thôi.” Vương thái thái vừa bưng một đĩa trái cây tới vừa nói, “Con bé Tôn Mai đó tuy mặt dày, không được lòng người, nhưng nghĩ kỹ lại thì tính khí cũng không đến nỗi nào.”



Mấy người còn lại đều gật đầu đồng tình.



Hạ Anh Kỳ bỗng nhớ ra trong túi mình vẫn còn một tấm ảnh cô vừa mang ra từ phòng Tôn Mai.



“Các bà có nhận ra người này không?” Cô đưa bức ảnh cho họ xem.



Trong ảnh là một chàng trai trẻ, mặt bị gạch chéo một đường.



“Ơ, đây chẳng phải anh họ của nó sao!” Vương thái thái nhíu mày nhìn bức ảnh, “Tấm ảnh đang đẹp như vậy, sao lại bị vạch một dấu chéo lên mặt?”



Hạ Anh Kỳ cũng muốn biết lý do. Mọi người đều nói Tôn Mai yêu người anh họ ấy, một lòng một dạ muốn lấy anh ta. Vậy thì tại sao cô ấy lại vạch dấu chéo lên mặt anh ta? Như thế đâu giống biểu hiện của tình yêu.



“Trời ơi, chuyện gì vậy chứ!” Mấy bà còn lại cũng tỏ vẻ thắc mắc.



Có vẻ họ hoàn toàn không biết gì. Hạ Anh Kỳ đành cất ảnh lại.



“Lúc Tôn thái thái xảy ra chuyện, tôi đang ở gác xép nói chuyện với chồng bà ấy, nên không nghe thấy gì…” Cô nói đến đây thì có chút áy náy, “Có lẽ bà ấy nhân lúc chồng không có mặt đã uống thuốc… nếu ông ấy ở đó thì…”



“Ôi dào, Hạ tiểu thư, cô đừng nghĩ nhiều nữa.” Vương thái thái lại đưa tách trà cho cô, “Nếu bà ta đã quyết tâm chết, thì ai cản cũng vô ích. Huống chi, cái ông chồng đó… nói thật lòng, nếu có nhìn thấy bà ta uống thuốc trước mặt, thì ông ta cũng chỉ ngồi đó lờ đờ như tượng thôi, chẳng buồn đưa tay cứu.”

Hạt Dẻ Rang Đường



Hai người phụ nữ khác cũng gật đầu lia lịa, “Đúng đó, chuyện này đâu liên quan gì đến cô. Con gái bà ta gặp chuyện như vậy, bà ta muốn tìm đường c.h.ế.t thì ai cản nổi.”



Hạ Anh Kỳ lại cố uống một ngụm trà đắng chát.



Lúc này, giọng Trần thái thái lại vang lên: “Tôi chỉ thấy lạ là… sao bà ta lại nói con gái mình như vậy, dù sao cũng là con gái ruột mà…”



“Tôi nghĩ là bà ta chỉ nói bừa thôi.” Hạ Anh Kỳ thấy Trần thái thái gật đầu, liền nói tiếp: “Thật ra chuyện này chỉ cần hỏi em trai bà là biết thật giả ngay thôi.”



Lời nhắc nhở của cô khiến mấy bà còn lại lập tức lên tiếng: “Bà mau gọi điện cho em trai mình đi, hỏi cho rõ ràng đi.”



“Đúng đó, muốn biết bà ta nói thật hay nói dối, thì chỉ có cách hỏi thẳng em bà thôi.” Vương thái thái cười nhạt, “Chỉ sợ… lời bà ta nói lại là thật ấy chứ.”



Nghe tới đây, mặt Trần thái thái tối sầm lại.



“Bà nói vậy là sao chứ. Được rồi, được rồi, gọi thì gọi!”