Chu Tước Đường

Chương 31







“Vậy thì bà gọi nhanh lên đi, chúng tôi đều đang chờ mà.” Vương thái thái đưa ống nghe điện thoại qua.



Bị mọi người ép buộc, Trần thái thái đành không tình nguyện nhận lấy điện thoại, bấm số.



“Alo, là chị đây… Hôm nay gọi cho cậu, cũng chẳng có chuyện gì khác, chỉ là muốn báo cho cậu biết, Tôn Mai c.h.ế.t rồi… chị biết cậu chẳng liên quan gì đến nó… Nhưng mẹ nó nói, cậu từng ở cùng với Tôn Mai… Cậu từng cho Tôn Mai một đồng tiền… chị chỉ muốn hỏi cậu, có chuyện này không?… Ái chà, cậu biết chị đang nói gì mà, đừng có giả ngơ…” Trần thái thái bực bội nói, trong phòng khách những người phụ nữ khác đều im phăng phắc, nín thở lắng nghe. Không biết em trai Trần thái thái đã nói gì trong điện thoại, chỉ thấy sắc mặt Trần thái thái khi đỏ khi trắng: “…Cậu nói cái gì?! Có chuyện như vậy sao cậu không nói với chị từ đầu!… Không cần nữa! Tức c.h.ế.t chị mất rồi!” Trần thái thái tức giận dập máy.



Lúc này, gần như mọi người đều đã đoán ra được đầu đuôi sự việc.



Nhưng Vương thái thái vẫn cố tình hỏi: “Cậu ta nói gì vậy?”



“Các người, đừng có suy đoán bậy!” Trần thái thái trừng mắt nhìn mọi người, “Tôi vừa rồi đã hỏi rõ ràng rồi! Nó nói chỉ cùng Tôn Mai đi nhảy một lần, chẳng có chuyện gì khác! Sau đó là mẹ Tôn Mai đến đòi một đồng tiền!!” Trần thái thái tức đến nỗi đ.ấ.m mạnh xuống ghế sô pha, “Con đàn bà c.h.ế.t tiệt đó, c.h.ế.t rồi mà còn vu khống em trai tôi!”



“Mẹ Tôn Mai ?!” Vương thái thái ngạc nhiên hỏi, “Chuyện này là thế nào?!”



“Làm sao tôi biết được! Sau đó là do Tôn Mai cầu xin, nên em tôi mới không nói cho tôi biết!” Trần thái thái rút khăn tay ra lau khoé mắt.



“Nói như vậy, người nhận tiền thật ra là mẹ Tôn Mai …” Hạ Anh Kỳ chậm rãi nói.



“Câu này của Hạ tiểu thư nói đúng trọng tâm rồi.” Một người phụ nữ khác lên tiếng, “Tôi vừa rồi còn đang nghĩ, con bé đó làm cái nghề đó, chẳng lẽ cha mẹ nó không biết gì sao? Nếu biết mà vẫn để yên, thì xem ra người đàn bà đó đã coi con gái mình như vũ nữ rồi!”



“Ôi chao, cái nhà này…” Vương thái thái lắc đầu liên tục.



“Tôi nói này, may mà nó c.h.ế.t rồi.” Trần thái thái bất ngờ vỗ mạnh lên tay Vương thái thái, giọng lớn hẳn lên, “Nếu không bà nghĩ thử xem, con bé Vận Lệ nhà bà còn là bạn với Tôn Mai, sau này nó kết hôn, chẳng lẽ còn phải mời Tôn Mai đến…”



“Phải đấy! May mà nó c.h.ế.t rồi! Thật không muốn có dính dáng gì với nhà họ!” Vương thái thái nghiến răng nói.



Đường Trấn Vân phải mất hai tiếng đồng hồ mới rời khỏi nhà Tôn Mai để đi tìm Hạ Anh Kỳ. Khi anh gặp lại cô, sắc mặt cô đã khá hơn nhiều, chỉ là vẫn còn chút mỏi mệt.



“Hôm nay em mệt rồi, về nhà thì nghỉ ngơi cho tốt.” Anh nói khi đón cô lên xe.



“Anh đưa em về có làm lỡ việc gì không?” Cô nhẹ giọng hỏi.



Anh mỉm cười nhìn cô, “Lương đội cho anh một tiếng đồng hồ để đưa em về. Anh… anh đã nói với ông ấy rằng anh và em đã đính hôn rồi… không biết nói vậy có ổn không…” Giọng anh càng lúc càng nhỏ, không muốn để tài xế phía trước nghe được.



Cô dịu dàng liếc nhìn anh, hỏi: “Các anh đã kiểm tra ngôi nhà đó chưa?”



“Tất nhiên rồi.”



“Em vừa mới lên gian nhà nhỏ ở tầng hai. Mẹ cô ấy nói đó là phòng của Tôn Mai, nên em mới lên xem thử…”



Anh nhìn cô nói: “Phòng đó thật sự là bẩn thỉu và hôi hám, sao mà có thể ở được chứ.”



“Sau đó em lại lên gian nhà nhỏ trên tầng ba.” Cô chậm rãi nói, “Nơi đó lại hoàn toàn là chuyện khác.”



Anh gật đầu, “Đúng vậy, nơi đó trông hoàn toàn khác biệt.” Trong đầu anh thoáng hiện ra cảnh một phòng khuê các diễm lệ, căn phòng đó khiến anh nhớ đến phòng của những cô gái ở khu Tuệ An, đường số 4, nhưng anh không muốn nhắc chuyện đó với Hạ Anh Kỳ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Em vừa mới trò chuyện vài câu với cha cô ấy.” Cô nói khẽ, “Ông ấy bảo bình thường Tôn Mai ở trên lầu, nhưng em không rõ là ông ấy nói đến phòng ở tầng ba hay gian phòng nhỏ tầng ba… Kỳ lạ thật, hai vợ chồng họ mỗi người nói một kiểu… Em cũng không rõ rốt cuộc Tôn Mai ở đâu nữa.”



“Em đã nói chuyện với ông ta?”



“Em chỉ hỏi vài câu…”



Hạt Dẻ Rang Đường

“Phòng ở tầng ba là của mẹ Tôn Mai, cách bày trí giống với gian phòng nhỏ.”



Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh.



Anh cúi mắt xuống, “Ừ, có thể hai mẹ con họ đều làm cái nghề đó. Nếu không thì, họ chẳng có tiền để sinh sống.”



“Nếu không thì, cũng chẳng có cách nào chi trả học phí cho Tôn Mai.” Cô thở dài, như thể đã sớm đoán ra, “Các anh có tìm thấy cây kéo trong gian nhà nhỏ tầng hai không?”



“Kéo à?” Anh có phần nghi hoặc.



“Cô ấy cắt nát hết mọi thứ, nhưng em lại không thấy cây kéo.”



Anh kinh ngạc nhìn cô, cô từng kiểm tra căn phòng đó sao?



“Em chỉ nhìn qua một chút thôi.” Cô dường như đang trả lời nghi vấn trong lòng anh, “Căn phòng đó bẩn quá. Trước kia anh trai em từng nhắc đến những người bị suy sụp tinh thần. Em nghĩ cô ấy chính là một người như vậy. Cô ấy cắt nát mọi thứ, ảnh chụp, quần áo, báo chí, dường như chỉ mong phá hủy hết mọi thứ cô ấy nhìn thấy… Nếu đó đúng là phòng của Tôn Mai, thì em nghĩ cô ấy thật sự rất đau khổ… Mẹ cô ấy nói, cô ấy muốn rời khỏi nhà, em hoàn toàn hiểu được điều đó…” Cô khẽ thở dài, anh nhân cơ hội nắm lấy tay cô.



“Anh đưa em về trước đã.” Anh dịu dàng nói, “Anh sẽ nói với họ để họ chú ý đến cái kéo ấy.”



Cô rút tay lại, lấy từ trong túi xách ra tấm ảnh bị gạch chéo.



“Em đã hỏi Vương thái thái rồi. Đây là anh họ của Tôn Mai. Đây là tấm ảnh duy nhất trong ngăn kéo ở gian nhỏ tầng hai không bị cắt nát.” Cô nói.



“Nhưng cô ấy vẫn vẽ một dấu gạch chéo lên mặt anh ta.”



“Có lẽ cô ấy hiểu rõ người đàn ông đó căn bản sẽ không lấy cô ấy.” Cô cau mày nhìn về phía trước, “Giờ em chỉ muốn biết, đứa con trong bụng cô ấy là của ai. Và trong lá thư đó, cô ấy đã nói gì với Mỹ Vân.”



Một tiếng rưỡi sau, Đường Trấn Vân lại gặp mẹ của Tôn Mai – Tôn Lâm – tại phòng pháp y dưới tầng trệt của Sở Cảnh sát. Lúc này, bà ta đã nằm trần truồng trên bàn xác.



“Bà ấy bị đầu độc mà chết.” Hạ Mạc cầm lấy chiếc lọ thuốc nhỏ mà trước đó Anh Kỳ đã giao cho anh , “Trong lọ là thạch tín. Bà ấy bị đầu độc bằng thạch tín. Chuyện là như vậy đấy.”



Hạ Mạc cầm một chiếc kẹp và đèn pin đi đến bên bàn xác.



“Các anh nói bà ấy có thể là ‘mật nhân’* à?” Anh hỏi.

(*mật nhân: gái bán d/â/m trá hình, hoạt động trong bí mật)



Lương Kiến gật đầu, “Đúng, gần như chắc chắn.”



“Vậy thì tôi phải kiểm tra bộ phận s.i.n.h d.ụ.c của bà ta trước, xem có thể chứng minh được điều các anh nói không. Nhưng trước đó, tôi đã phát hiện ra một điều có thể xác nhận nghi ngờ của các anh.” Anh vừa nói vừa cúi đầu kiểm tra vùng kín của Tôn Lâm. Một lát sau, anh ngẩng lên: “Bà ta bị giang mai, đã được một thời gian rồi. Ít nhất cũng một hai năm. Biểu hiện rất điển hình. Nhìn tay bà ta này, đây là sẩn giang mai.” Anh ta nhấc tay của Tôn Lâm lên, Đường Trấn Vân thấy trong lòng bàn tay bà ta đầy những mụn mủ đỏ li ti, “Nhìn chỗ này nữa,” Hạ Mạc đặt tay xuống, mắt nhìn về vùng kín của tử thi, “Khu vực quanh đùi cũng đầy những nốt sẩn tương tự. Còn chỗ này, hai anh có muốn đến gần xem không?” Có lẽ anh chợt phát hiện ra Lương Kiến và Đường Trấn Vân đều đứng rất xa.