Chu Tước Đường

Chương 32



Lương Kiến vội xua tay:

“Không cần, không cần đâu, cậu chỉ cần nói thôi.” Lương Kiến nói.



“Các anh biết không? Phần lớn gái đi*m đều mắc bệnh kiểu này. Sớm muộn gì cũng nhiễm. Cơ thể bà ta đã xuất hiện các vết loét.”



Đường Trấn Vân rướn cổ nhìn tử thi, quả nhiên, gần háng có một lỗ loét khoảng hai phân đường kính.



“Được rồi, bà ta bệnh nặng thế này, cho dù không tự sát cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Chỉ có điều, cái c.h.ế.t cuối cùng của bà ta rất có thể sẽ là do toàn thân hoại tử mà chết.” Hạ Mạc liếc sang chỗ Tôn Mai, “Các anh nói Tôn Mai cũng là gái đi*m?”



“Có khả năng đó.” Lương Kiến đáp.



“Cô ấy không bị giang mai.”



“Có thể cô ta mới làm nghề chưa lâu.” Lương Kiến nói, “Cũng có thể là khách của cô ta không phải kiểu lang chạ. Là loại đàn ông có gia đình, chỉ có vợ là bạn tình nên tương đối ‘sạch sẽ’…” Khi nói, ông ta quay lại nhìn Đường Trấn Vân, như để hỏi ý kiến.



“Cũng có thể.” Đường Trấn Vân phụ họa.



Hạ Mạc lại cúi xuống xem xét t.h.i t.h.ể Tôn Lâm. Anh cạy miệng bà ta ra, soi đèn pin vào trong: “Bà ta bị rụng sáu cái răng,… chờ chút,” có vẻ anh vừa nghĩ ra điều gì đó, liền bỏ dụng cụ xuống rồi ra khỏi phòng pháp y. Một lúc sau quay lại, trên tay cầm một cái khay, “Đây là chiếc răng các anh tìm thấy ở Tuệ An Lý, tôi phải đối chiếu thử…”



Anh ta đặt chiếc răng vào miệng Tôn Lâm, sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng gật đầu: “Có vẻ khớp đấy. Tôi đã tìm được hốc răng khớp hoàn toàn…”



“Chiếc răng đó là của bà ta?” Lương Kiến kinh ngạc.



“Không thể chắc 100%, nhưng phần lớn là vậy.” Hạ Mạc lại lấy răng ra, đặt vào khay. Sau đó, anh dùng d.a.o rạch sống mũi của bà ta ra, Lương Kiến sợ quá cúi đầu giả vờ xem tài liệu để né cảnh tượng đáng sợ.



“Ồ…” Hạ Mạc khẽ thốt lên.



“Sao vậy?” Đường Trấn Vân hỏi.



“Mũi bà ta từng bị đánh gãy. Xương hàm dưới cũng có dấu hiệu từng gãy và lành lại.” Anh cầm đèn pin rọi từ trên xuống n.g.ự.c tử thi, “Có người từng đ.â.m kim vào đầu n/h/ũ h/o/a của bà ta, trên đó có nhiều lỗ kim li ti…”



“Có người ngược đãi bà ta?” Trong đầu Đường Trấn Vân hiện lên khuôn mặt cha Tôn Mai, liệu có phải ông ta làm? Ông ta ép vợ mình bán thân để lấy tiền nuôi cả nhà?



Lương Kiến có vẻ đoán ra suy nghĩ của anh, “Tôi thấy không phải ông ta. Ông ta đi đứng còn không vững, làm sao mà đánh người? Là người khác hành hạ bà ta. Cũng có thể là vì nghề của bà ta vốn là như vậy.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ý anh là… chính bà ta làm nghề đó?” Đường Trấn Vân hơi khó hiểu.



Hạ Mạc cười khẽ: “Lúc tôi còn ở Tây Ban Nha, thầy tôi từng đưa tôi đến một nhà thổ. Cậu biết không, có một số phụ nữ chuyên làm nghề đó, họ là người bị đánh đập trong các trò chơi bạo d/â/m. Tức là có người trả tiền để hành hạ họ, và họ kiếm tiền nhờ bị đánh. Lúc đó tôi mới biết, có một số đàn ông chỉ có thể kích thích dục vọng bằng bạo lực. Ồ, trời ơi…”



“Lại sao nữa?” Đường Trấn Vân hỏi.



Lúc này, anh thấy Hạ Mạc đang lột da đầu của Tôn Lâm, anh lập tức quay mặt đi.



“Rốt cuộc là chuyện gì?” Anh hỏi.



“Đầu bà ta từng bị đánh rất mạnh, có một chỗ bị lõm xuống… Bà ta chắc chắn hay bị đau đầu do tổn thương não còn có thể ảnh hưởng đến trung khu ngôn ngữ, khiến bà ta hoặc không nói được, hoặc nói lắp, hoặc là cảm xúc bất ổn, hay mắng chửi người vô cớ, ăn nói tục tĩu… nhưng điều đó không thể trách bà ta… Bà ta không thể kiểm soát được bản thân. Đừng xem thường mấy vết nứt nhỏ này… chắc chắn bà ta còn bị rối loạn trí nhớ, thậm chí có lúc còn bị ảo giác. Này, các anh có muốn nhìn thử vết thương trên đầu bà ta không?” Hạ Mạc lớn tiếng hỏi.



“Được rồi,” Lương Kiến cuối cùng cũng nói, “Nào, Tiểu Đường, cậu cũng lại đây xem.”



Đường Trấn Vân bất đắc dĩ, đành phải lấy hết can đảm bước đến gần bàn xác. Anh thấy da đầu Tôn Lâm đã bị Hạ Mạc lột hoàn toàn, lộ ra hộp sọ đầy máu, khuôn mặt thì giống như một tấm bài bị vò nát vứt sang một bên. Anh cảm thấy như khuôn mặt ấy vẫn đang nhìn mình, khiến dạ dày anh cuộn lên từng đợt.



“Có gì thì nói nhanh đi.” Anh sốt ruột giục.



Hạ Mạc chỉ vào một chỗ lõm phía dưới hộp sọ, “Đây là kết quả của việc bị đánh nhiều lần vào cùng một vị trí.” Nói xong, Hạ Mạc lại lấy ra chiếc kẹp, trực tiếp đưa vào hốc mắt của tử thi. Nhìn Hạ Mạc lôi ra nhãn cầu và chất dịch từ hốc mắt, Đường Trấn Vân không chịu nổi nữa, lập tức lao ra ngoài, nôn thốc nôn tháo bên bồn rửa trước cửa phòng pháp y.



Khi anh quay lại, Hạ Mạc đang thảo luận với Lương Kiến – người có gương mặt trắng bệch – về phát hiện của mình: “Bệnh giang mai khiến bà ta mắc chứng viêm võng mạc nhẹ. Nếu căn bệnh này không được điều trị trong thời gian dài, có khả năng sẽ dẫn đến mù lòa. Tuy nhiên, hiện tại thị lực của bà ta vẫn đủ để sinh hoạt bình thường… Ngoài ra, giang mai cũng khiến xương của bà ta bị biến dạng nghiêm trọng và viêm nhiễm, nhìn các khớp ngón tay của bà ấy đi,” Hạ Mạc nhấc bàn tay của Tôn Lâm lên, Đường Trấn Vân nhận ra các khớp tay hầu như khớp nào cũng bị lồi lên, “Bà ta sống trong đau đớn hành hạ, sống mà như chết, nhưng tôi vẫn cho rằng có khả năng là bị sát hại…”



“Cậu cho rằng không phải tự sát?” Lương Kiến hỏi.



“Em gái tôi là người nhặt được lọ thuốc từ dưới đất, tức là không ai trông thấy tận mắt người phụ nữ này cầm lọ thuốc, rồi đưa thuốc vào miệng. Chỉ là tìm thấy một lọ thuốc gần t.h.i t.h.ể mà thôi. Hơn nữa, nếu thật sự là uống thạch tín tự sát thì cũng không c.h.ế.t ngay lập tức, ít nhất phải sau một đến hai tiếng. Cho nên rất có khả năng bà ta đã uống thuốc từ trước khi đến sở cảnh sát, mà lúc đó, bà ta còn chưa biết con gái mình đã chết, bà ta chẳng có lý do gì để tự sát cả…”



“Lúc nãy chính cậu còn nói, bà ta bị bệnh hành hạ, sống không bằng chết…” Lương Kiến liếc nhìn tấm da mặt trên bàn xác, không nhịn được mà rùng mình một cái, “Chồng bà ta nói, sau khi con trai mất, bà ta đã có ý định tự sát. Có khi bà ta đã chuẩn bị cho chuyện này từ lâu. Nói thật, một người phụ nữ như vậy, tự sát vào lúc nào tôi cũng thấy chẳng có gì bất thường.” Ông cau mày nói.



Hạ Mạc nhún vai, “Nếu muốn chết, bà ta có thể tự sát bất cứ lúc nào, tại sao lại chọn đúng thời điểm trước khi nhận xác con gái để làm việc đó?” Anh ta cúi đầu nhìn lại t.h.i t.h.ể Tôn Lâm, “Người phụ nữ này nhiều năm rồi không đi khám bác sĩ, bệnh tật đầy mình. Tôi nghĩ đây mới là cách bà ta tự sát, hoàn toàn buông xuôi, để mặc bệnh tật gặm nhấm cơ thể, rồi từ từ c.h.ế.t đi. Dù sao đi nữa, tôi sẽ tiến hành khám nghiệm toàn diện cho bà ta. Đến lúc đó, có thể sẽ có thêm nhiều thông tin.”



Nhìn thấy Hạ Mạc lại cầm lên con d.a.o nhỏ trên bàn, Lương Kiến vội nói:



“Được rồi, Hạ pháp y, đợi cậu giải phẫu xong rồi chúng ta sẽ nói tiếp.” Nói xong, ông ta vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng pháp y như chạy trốn.



“Đợi tôi với, Lương đội.” Đường Trấn Vân cũng vội vàng đuổi theo, chỉ nghĩ đến tấm da mặt kia là anh đã không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường