Trên xe cảnh sát, Lương Kiến hít sâu một hơi.
“Trời ơi…” Ông lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, “Cả đời tôi chưa từng thấy cảnh nào như vậy, vậy mà cậu ta lại… Hôm nay tôi khỏi ăn luôn… Tiểu Đường, cậu nói xem, sao cậu ta lại phải làm chuyện đó ngay trước mặt chúng ta?” Lương Kiến có vẻ hơi giận.
“Có thể là anh ấy muốn chúng ta nhanh chóng biết được kết quả khám nghiệm,” Đường Trấn Vân nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy Hạ Mạc có thể cố tình dọa họ. Mặc dù anh không thân với Hạ Mạc, nhưng biết rằng thỉnh thoảng Hạ Mạc cũng thích giở mấy trò đùa đen tối.
Lương Kiến liếc anh một cái, “Tôi công nhận cậu ta là một pháp y giỏi, rất hiếm thấy, nhưng từ giờ tôi sẽ cố tránh đến chỗ cậu ta. Mà dù gì cậu ta cũng là anh vợ tương lai của cậu, chuyện trò với cậu ta sau này cứ để cậu lo.” Nói xong câu này, Lương Kiến lại nôn khan hai tiếng.
Đường Trấn Vân bật cười, “Anh thấy những gì anh ấy nói có lý không?”
“Ý cậu là việc có người đầu độc à? Tôi không dám chắc. Nhưng hôm nay cậu ta nói một chuyện rất quan trọng. Nếu chiếc răng kia là của Tôn Lâm, thì chứng tỏ bà ta đã từng đến Tuệ An Lý.”
“Nhưng bà ta lại không c.h.ế.t ở đó…”
“Đúng vậy, chuyện này thật sự rất kỳ lạ.” Lương Kiến hắng giọng, “Cậu có để ý đến cái sườn xám mà bà ta mặc không?”
Phải rồi, Đường Trấn Vân chợt nhớ lại, chủ nhà số 25 Tuệ An Lý từng nói rằng, người tên Chu Ngọc Hà khi đến ký hợp đồng đã mặc một chiếc sườn xám màu đỏ tím. Chẳng lẽ là bà ta…
“Tôi đã bảo người mang ảnh của Tôn Lâm đến cho chủ nhà đó nhận diện rồi, sẽ sớm có kết quả thôi. Ngoài ra, tôi muốn nhờ Hạ pháp y đến kiểm tra nhà bà ta, nhất là gian nhỏ tầng hai.” Lương Kiến nháy mắt với anh, cười nhỏ, “Dù sao cậu ta cũng không sợ bẩn, không sợ hôi, vừa khéo có nơi để cậu ta trổ tài.”
Đường Trấn Vân cũng không phản đối việc cho Hạ Mạc một bài học nho nhỏ, nhưng anh thật sự không dám chắc, sau khi đến đó, liệu Hạ Mạc có phản ứng giống họ không. Bởi vì, Hạ Mạc chưa bao giờ là một người bình thường.
“Giờ mình đang đi đâu vậy?” Anh hỏi.
“Đi gặp cha của Ôn Túc Sinh, đã hẹn trước rồi.” Lương Kiến mở cửa sổ, một luồng gió mát ùa vào.
Xe chạy khoảng hai mươi phút thì dừng lại trước một con hẻm nhỏ.
“Ông ấy sống trong con hẻm này.” Lương Kiến lấy địa chỉ từ túi áo ra.
Cả hai xuống xe. Họ lần theo địa chỉ, đi xuyên qua con hẻm hẹp khoảng mười phút mới tìm thấy số nhà cần đến.
Sau khi gõ cửa, có một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, mặc đồ diễn tuồng, trang điểm đậm, ra mở cửa.
“Hai vị tiên sinh, cha tôi đang đợi bên trong.” Người đó vừa mở miệng, Đường Trấn Vân liền giật mình. Không ngờ “người phụ nữ” này lại là đàn ông. Đến khi quan sát kỹ hơn, anh mới thấy rõ, dù đường nét khuôn mặt hay yết hầu nơi cổ đều cho thấy rõ ràng anh ta là đàn ông, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt lẫn cách nói chuyện lại y hệt phụ nữ.
“Phiền anh dẫn đường.” Lương Kiến nói.
Người đàn ông mặc sườn xám uốn éo bước đi, nhẹ nhàng đưa họ đến một phòng bên hông tầng trệt và mở cửa ra.
“Ông nội, họ đến rồi.” Anh ta nói với giọng điệu nũng nịu.
Một ông lão tóc bạc da hồng, dáng người gầy gò đang viết chữ trên bàn. Nhìn thấy họ, ông vội đặt bút xuống, bước đến chào đón với dáng vẻ còn khá vững vàng.
“Có phải có tin gì về Túc Sinh rồi không?” Ông mở miệng hỏi ngay.
Đường Trấn Vân thoáng sững sờ, chỉ nghe Lương Kiến đáp: “Chúng tôi đúng là đến vì lệnh lang Ôn Túc Sinh. Ôn lão tiên sinh, ông đã bao lâu không gặp anh ấy rồi?”
Nghe vậy, vẻ mặt Ôn Ngọc Đình liền trở nên thất vọng.
“Mời hai vị ngồi.” Giọng điệu ông có phần lạnh nhạt, ông tùy tiện chỉ vào hai chiếc ghế gỗ lim đối diện bàn viết, sau đó quay sang dặn dò người đàn ông kia: “Tiểu Lệnh, đi pha trà cho hai vị tiên sinh.” Đợi Tiểu Lệnh rời khỏi phòng, ông mới giải thích, “Đây là cháu trai tôi , từ nhỏ đã theo nghề này, chuyên học Đào.”
Đường Trấn Vân cũng biết rằng nhiều diễn viên Đào phải học cách cử chỉ, hành động như phụ nữ cả trong lẫn ngoài sân khấu. Nhưng khi tận mắt thấy một người đàn ông ăn mặc giả gái như vậy, anh vẫn thấy hơi khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh và Lương Kiến cùng ngồi xuống hai chiếc ghế gỗ. Chẳng mấy chốc, người cháu kia đã mang trà lên cho hai người.
“Mời hai vị dùng trà.” Anh ta dịu dàng nở nụ cười với Đường Trấn Vân.
Toàn thân Đường Trấn Vân lập tức nổi da gà.
“Ông nội, có cần cháu ở lại không?” Tiểu Lệnh hỏi bằng giọng điệu yểu điệu.
“Không cần, không cần, cháu cứ làm việc của mình đi.” Ôn Ngọc Đình khoát tay, Tiểu Lệnh hiểu ý rời đi.
Lúc này, Ôn Ngọc Đình mới mở miệng: “Tôi đã không gặp Túc Sinh 18 năm rồi.”
Lại là mười tám năm.
“Lần cuối cùng ông gặp anh ta là khi nào?” Lương Kiến hỏi.
“Tôi nhớ rất rõ, là ngày 16 tháng 7 năm đó. Nó về nhà ăn cơm, còn dẫn theo một người phụ nữ. Nó nói với tôi là định kết hôn với cô ta, và xin tôi một ít tiền. Tôi đưa cho nó một trăm đồng. Từ đó về sau, tôi không gặp lại nó nữa. Đáng lẽ cuối năm đó nó phải ra Bắc Bình để dự sinh nhật của cô ruột, nhưng khi tôi gọi cho cô nó thì cô nó bảo là Túc Sinh chưa từng tới.” Ôn Ngọc Đình vẻ mặt ủ rũ ngồi xuống ghế, “Sau đó tôi cũng từng nhờ người dò hỏi, còn báo cả cho sở cảnh sát, nhưng từng ấy năm trôi qua, vẫn chẳng có chút tin tức nào về nó.”
“Người phụ nữ anh ta dẫn theo, ông còn nhớ cô ta tên là gì không?”
“Họ Tả. Nghe nói là bạn của Ngọc Hà. Ngọc Hà cũng rộng lượng thật đấy.” Ôn Ngọc Đình lại thở dài, “Túc Sinh là đứa có tính tình tốt, rất có nghĩa khí với bạn bè, hiếu thảo với cha mẹ, nhưng chỉ có một điểm không hay: nó hay vướng vào phụ nữ. Lâu dần cũng dễ sinh chuyện.”
Ngày 15 tháng 7 là ngày cưới của chị họ Tả Bình, thì ra hôm sau Ôn Túc Sinh đã dẫn Tả Bình về nhà gặp cha mình.
Lương Kiến lấy một tấm ảnh ra, đưa cho Ôn Ngọc Đình.
“Ôn lão tiên sinh, ông xem người phụ nữ đến nhà ăn cơm hôm đó có phải là cô gái này không?”
Ôn Ngọc Đình lắc đầu, đẩy tấm ảnh lại, “Nói thật là tôi không nhớ mặt cô ta nữa rồi. Cô ta chỉ đến một lần, tôi cũng chẳng nhìn kỹ, mà mười mấy năm rồi còn gì…”
Lương Kiến đành cất tấm ảnh đi.
“Anh ta có từng nói với ông là định đi Bắc Bình kết hôn không?” Lương Kiến lại hỏi.
“Kết hôn ở Bắc Bình?” Ôn Ngọc Đình có vẻ ngạc nhiên, “Nó sao lại đi Bắc Bình kết hôn? Nếu cưới vợ thì dĩ nhiên phải là ở Thượng Hải rồi. Ở Bắc Bình nó chỉ có một cô ruột thôi. Mà cô nó thì sức khỏe yếu, kinh tế cũng không khá giả gì, giúp gì được cho nó? Tháng Mười năm đó nó nói định ra Bắc Bình mừng sinh nhật 50 tuổi của cô nó, tôi vốn bảo nó đến gặp tôi trước, tôi chuẩn bị ít tiền với quà để nó mang đi, nhưng sau đó nó không đến nữa.”
Vậy ra khi Ôn Túc Sinh nói với Tả Bình rằng sẽ đi Bắc Bình lập nghiệp, phần lớn là bịa đặt. Nếu lúc đó Tả Bình biết được tình hình thật sự của cô ruột Ôn Túc Sinh, không biết cô ta sẽ phản ứng ra sao.
“Lúc đó hai người có nhắc đến sinh nhật cô của anh ta không?” Đường Trấn Vân chen lời hỏi.
“Dĩ nhiên có nhắc. Tôi còn dặn nó đi Bắc Bình thì đừng suốt ngày ăn cơm ở nhà cô, vì cô nó còn không đủ tiền tiêu cho mình, lấy đâu ra mà cho nó. Hình như chỉ nói vậy thôi.”
“Cô gái hôm đó có nói gì không?”
Ôn Ngọc Đình nghĩ một lúc rồi đáp: “Cô ta trông không vui vẻ lắm. Suốt bữa cơm hầu như không nói câu nào. Tôi cũng không thích cô ta lắm, tôi vẫn thấy Ngọc Hà hợp hơn…”
Hạt Dẻ Rang Đường
Điều này chứng tỏ Tả Bình đã biết Ôn Túc Sinh đang nói dối.
“Ông phát hiện con trai mình mất tích khi nào?”
“Nó từng hứa vài ngày sau sẽ về ăn cơm, nhưng rồi không thấy về, tôi cũng không để ý lắm. Nhưng nó từng nói sẽ đến lấy quà và tiền tôi chuẩn bị cho cô nó, vậy mà mãi không thấy tới, tôi bắt đầu thấy kỳ lạ. Tôi đã cho người đến chỗ ở của nó mấy lần, nhưng lần nào cửa cũng đóng. Mấy ngày sau vẫn không có tin tức, tôi bắt đầu lo thật sự, nghĩ là có thể đã xảy ra chuyện. Dù sao lúc đó tôi vẫn còn hy vọng rằng nó quên đến lấy đồ rồi đi thẳng Bắc Bình. Nhưng sau khi tôi gọi cho cô nó, cô nó nói nó chưa từng đến. Lúc đó tôi biết chắc nó gặp chuyện rồi…” Ôn Ngọc Đình nói xong, lặng lẽ hồi lâu không lên tiếng.