“Ôn lão tiên sinh,” cuối cùng Lương Kiến phá vỡ sự im lặng, “Con trai ông đưa bạn gái về nhà ăn cơm, xem ra còn là vợ sắp cưới, ông chắc cũng từng nói chuyện vài câu với cô ta chứ?”
Ôn Ngọc Đình gật đầu miễn cưỡng, “Trước bữa cơm, chúng tôi có nói chuyện đôi chút trong căn phòng này. Cũng chỉ hỏi mấy chuyện như cô ta làm nghề gì, tình hình cha mẹ ra sao. Lúc đó, cô ta trông còn khá vui vẻ, bảo mẹ mất đã lâu, cha thì làm nghề kinh doanh nhà trọ, còn cô ta mới tốt nghiệp cấp ba, đang định tìm việc. Cô ta còn nói, Túc Sinh vất vả quá, sau này nên tìm việc gì nhẹ nhàng hơn để làm… Tôi nghe vậy là không vui. Diễn tuồng tuy cực, nhưng nó học từ nhỏ rồi, mà không diễn tuồng thì nó biết làm gì…”
“Cô ta nói gì tiếp nữa không?”
“Cô ta nói muốn mở một nhà trọ, giống như cha mình. Cô ta nói sau này sẽ rủ Túc Sinh cùng quản lý nhà trọ, nói tới cuối cùng, cô ta còn bảo muốn nhà tôi bỏ tiền…” Ôn Ngọc Đình cười khổ, “Tôi lấy đâu ra tiền rảnh rỗi cho chúng nó làm bừa, tôi còn phải nuôi mấy chục miệng ăn ở đây. Tôi không đáp lại, sau đó Túc Sinh đánh trống lảng sang chuyện khác. Lúc đó cô ta bắt đầu tỏ vẻ không vui, tôi cũng lười tiếp chuyện, ăn xong tôi liền bảo chúng nó về sớm.”
“Cho hỏi con trai ông lúc đó sống ở đâu?” Lương Kiến lại hỏi.
“Nó ở ngay tầng hai, số 3 trong con hẻm đối diện. Ban đầu là tôi thuê giúp nó, nhưng nửa năm sau nó không quay lại nữa, tôi đành trả lại nhà.” Ôn Ngọc Đình ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Dù Túc Sinh có làm gì, nó vẫn là con trai tôi. Tôi vẫn luôn đợi nó trở về.” Ông nhẹ nhàng vuốt ve chân bàn gỗ lim, giọng trầm xuống, “Chỉ là… không biết cả đời này tôi còn có cơ hội được gặp lại nó không…”
Căn phòng trầm mặc một lúc lâu.
“Ôn lão tiên sinh,” Lương Kiến lại lên tiếng, “nhiều năm không có tin tức gì, bản thân ông có bao giờ suy đoán điều gì không?”
Ôn Ngọc Đình khẽ mở mắt.
“Tôi đoán nó bị con đàn bà kia hại rồi.” Ông nói với vẻ cực kỳ không cam lòng, “Chính là người phụ nữ đến ăn cơm hôm đó. Chỉ tiếc là tôi không nhớ nổi tên cô ta.”
“Tại sao ông lại nghĩ là cô ta?” Lương Kiến hỏi, “Có phải ông từng nghe thấy hoặc nhìn thấy điều gì?”
“Hôm đó lúc chúng nó ra về thì trời đổ mưa, người giúp việc đi lấy ô cho chúng nó, tình cờ nghe được chúng nó nói chuyện ở bậc thềm cửa. Tôi thì không nghe thấy, nhưng bà giúp việc người Tô Bắc ấy tai rất thính, bà ấy nghe rõ người phụ nữ kia nói với Túc Sinh rằng: ‘Anh coi tôi là đồ ngu à? Anh đúng là chán sống rồi.’ Bà ấy nói giọng cô ta lúc ấy rất hung dữ, đến bà ấy còn bị dọa cho phát hoảng. Nhưng Túc Sinh thì chẳng để tâm, vẫn cười nói như không…” Nói đến đây, Ôn Ngọc Đình bất ngờ ho dữ dội, “Thằng nhóc này, đúng là không biết điều…”
Sau khi Hạ Anh Kỳ về nhà, cô nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Tối nay Đường Trấn Vân sẽ đến ăn cơm. Tuy biết anh sẽ không để ý bữa cơm có phong phú hay không, nhưng cô vẫn quyết định làm thêm vài món. Hơn nửa năm không gặp, cô phát hiện anh gầy đi rõ rệt, không biết là vì vất vả tìm kiếm cô hay do chưa quen với công việc ở nơi mới. Nghĩ đến việc anh từ bỏ tiền đồ ở Nam Kinh, đặc biệt ở lại Thượng Hải vì cô, lòng cô không khỏi dấy lên một nỗi áy náy. Giờ đây cô đã có thể xác định, anh vẫn là người đàn ông năm xưa cô từng yêu, một người dám hy sinh cả tương lai chỉ để ở bên cô, còn điều gì chưa đủ chứng minh tấm chân tình của anh?
Cô quyết định sẽ đối xử tốt với anh hơn.
Cô xách giỏ đi ra hẻm sau, nơi có vài sạp bán hàng quen thuộc. Cô muốn mua ít tôm tươi và rau xanh để làm món cơm tôm rau cải. Trước kia ở Nam Kinh, anh từng đến nhà cô, cô đã nấu món ấy một lần, anh ăn liền ba bát lớn. Cô còn định nấu một nồi canh sườn bí đao, vì đàn ông nên ăn nhiều thịt hơn, đó là điều cha cô từng nói với anh.
Bây giờ mới bốn giờ chiều, trước các sạp rau đã có kha khá người mua. Sau khi mua được ít rau và tôm, cô đang quay người định rời đi thì nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau. Quay lại, cô thấy Triệu thái thái đang bước nhanh tới.
“Triệu thái thái.” Cô chào.
Triệu thái thái bước đến gần, “Vừa rồi Vương thái thái gọi điện cho tôi, nói Tôn Mai c.h.ế.t rồi, mẹ nó cũng tự tử luôn? Chuyện đó là thật sao?”
Cô khẽ gật đầu.
Triệu thái thái hoảng hốt, “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nghe nói lúc đó cô đang có mặt ở trong nhà?”
“Đúng vậy. Tôi thấy bà ấy có dấu hiệu bất thường nên liền chạy đi gọi người.” Cô cúi xuống nhìn giỏ của Triệu thái thái, thấy bên trong có vài bắp ngô tươi, liền hỏi: “Bà mua ngô à?”
“Đúng rồi, Trung Bình nhà tôi thích ăn ngô lắm.” Triệu thái thái cười nói, trông bà tinh thần và tâm trạng đều tốt hơn nhiều so với buổi sáng, không biết có phải vì đã tìm được Mỹ Vân. “Cô mua gì vậy, Hạ tiểu thư?”
“Tôi mua ít tôm tươi. À, Triệu thái thái, Mỹ Vân về chưa?”
Triệu thái thái lắc đầu, “Chưa đâu, nó đang ở nhà em gái tôi bên Áp Bắc. Sau khi tôi nhận được cuộc gọi từ Vương thái thái, tôi có nói chuyện này với nó, nó khóc ghê lắm… Giờ tôi mặc kệ nó luôn, cứ để nó ở bên đó vài ngày cho bình tĩnh lại.” Nét mặt bà trầm xuống, “Tôi cũng có nghe chuyện nhà Tôn Mai… cũng định nói vài câu, nhưng thôi, người đã c.h.ế.t rồi, nói gì cũng chẳng hay…” Khi bà đang nói, người bán cá gần đó nhìn bà ra hiệu, bà liền vẫy tay đáp lại, “Tôi còn chưa trả tiền cá, tôi qua đó chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu thái thái bước đến bên người bán cá, vừa trả tiền vừa nói với cô:
“Mai là thứ bảy, tôi định đưa Trung Bình tới nhà em gái, tiện thể đón Mỹ Vân về luôn…”
Hạ Anh Kỳ mỉm cười: “Chỉ cần Mỹ Vân không sao thì tôi yên tâm rồi. Nhưng vì cô ấy là bạn học của Tôn Mai, có thể phía cảnh sát vẫn muốn hỏi vài câu…”
Triệu thái thái tỏ vẻ khó chịu: “Thật ra chuyện này chẳng liên quan gì tới nó cả. Tôi không hiểu họ còn định hỏi gì. Hay là… Hạ tiểu thư, cô nói với vị hôn phu của cô một tiếng, đừng làm khó nó nữa, được không?”
“Để tôi hỏi lại, nhưng ít ra cô ấy cũng nên gọi điện cho tôi một tiếng…”
“Được được, tôi sẽ bảo nó ngày mai gọi cho cô.” Triệu thái thái có vẻ đang vội, “Hạ tiểu thư, lát nữa tôi còn phải ghé mua thuốc cho Trung Bình, nó hơi ho, tôi đi trước nhé… Cảm ơn cô đã quan tâm đến Mỹ Vân.”
Nói xong, Triệu thái thái liền vội vã rời đi.
Trên đường về nhà, Hạ Anh Kỳ cứ suy đi nghĩ lại mà vẫn thấy hành động của Triệu Mỹ Vân thật khó hiểu. Rõ ràng hôm đó, Triệu Mỹ Vân rất muốn nói chuyện với Cảnh sát, rất muốn nói cho Đường Trấn Vân biết tất cả những gì cô ấy biết, nhưng từ sau cuộc điện thoại của Vận Lệ, không đúng, phải nói là từ sau khi cô ấy đến nhà Vận Lệ và xem được bức thư mà Tôn Mai để lại thì mọi thứ đều thay đổi. Tại sao cô ấy đột nhiên lại đến nhà dì ở? Rốt cuộc cô ấy đang giở trò gì? Cô ấy đang cố tình tránh né sự thẩm vấn của cảnh sát sao?
Khi vừa nhìn thấy Đường Trấn Vân, Chu Ngọc Hà liền đứng bật dậy khỏi ghế.
“Cảnh sát Đường, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao các anh lại đưa tôi đến đây? Tôi đã phạm pháp gì chứ?” Cô ta vừa phẫn nộ vừa căng thẳng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Đường Trấn Vân biết, cách đây một tiếng đồng hồ, Chu Ngọc Hà đã bị đưa về Sở Cảnh sát.
“Cô cứ ngồi xuống trước đã.” Anh điềm tĩnh nói.
Lúc này, Lương Kiến cầm theo một tập hồ sơ bước vào.
“Chu tiểu thư, phải không?” ông hỏi.
Chu Ngọc Hà trừng mắt nhìn ông, không nói gì.
“Ngồi xuống đi. Chúng tôi có vài chuyện muốn hỏi cô.”
Chu Ngọc Hà chần chừ một lát, cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống lại.
“Tôi không biết, rốt cuộc tôi đã phạm lỗi gì!” Cô ta nói.
“Có một số chuyện cô vẫn chưa nói rõ với chúng tôi. Cô chưa từng nhắc đến việc mình từng là vợ của Ôn Túc Sinh.” Đường Trấn Vân nhắc nhở.
Nhìn vẻ mặt Chu Ngọc Hà, dường như cô ta muốn phản bác điều gì đó, nhưng rồi lại từ bỏ.
“Bởi vì… bởi vì tôi không cảm thấy đó là chuyện gì quan trọng cả. Tôi và Ôn Túc Sinh đã ly hôn rồi, chúng tôi không còn liên quan gì đến nhau nữa…”
Lương Kiến khẽ cười, “Chu tiểu thư, nếu mọi chuyện đơn giản như lời cô nói thì tốt biết bao.”
“Ý ông là gì?” Cô ta hoang mang nhìn Lương Kiến.
“Chúng tôi đã gặp cha của Tả Bình. Ông ấy cho rằng chính cô là người đã giăng bẫy, ép buộc Tả Bình phải quen với người đàn ông kia.”