Chu Tước Đường

Chương 44



Rời khỏi nhà họ Cao, Lương Kiến bảo xe cảnh sát quay thẳng về tổng nha tuần bộ.



“Đã 5 giờ chiều rồi, giờ đi gặp hai bác sĩ kia cũng vừa khéo.” Anh liếc đồng hồ.



“Lương đội, sao anh lại nói nhiều như vậy với Cao Anh?” Đường Trấn Vân không nhịn được hỏi. Anh cảm thấy hôm nay Lương Kiến có vẻ quá thẳng thắn với Cao Anh, không giống phong cách thường ngày của anh.



Lương Kiến quay đầu nhìn anh một cái: “Quả nhiên cậu là người ngoài.”



“Sao lại nói vậy?”



“Cao Anh là thủ lĩnh một băng hội.”



Đường Trấn Vân giật mình kinh hãi, trong đầu hiện lên hình ảnh của Cao Anh. Tóc ngắn đến tai, mặc sườn xám màu xanh thẫm, không trang điểm, dù hút thuốc nhưng nhìn thế nào cũng giống một giảng viên đại học hơn.



“Bà ta là thủ lĩnh bang hội? Bà ta chẳng phải bác sĩ sao? Còn điều hành một bệnh viện tư nữa mà?”



“Bệnh viện đó nói là khám chữa miễn phí cho người nghèo, nhưng theo điều tra nội bộ, thật ra bà ta đã lợi dụng điều đó để thu nạp đám người dưới đáy xã hội làm tay chân cho mình. Bệnh viện chỉ là bình phong thôi.”



“Vậy sao vẫn để bà ta tiếp tục mở bệnh viện?!”



Lương Kiến liếc xéo đầy khinh bỉ: “Bởi vì bệnh viện đó rất có tiếng trong đám dân nghèo, vì quả thực họ đang được chữa bệnh miễn phí. Bệnh viện đó vốn là của cha bà ta, còn ông ngoại bà ta vốn là thủ lĩnh một bang hội, sau đó truyền lại cho cậu của bà ta, đến đời bà ta là đời thứ ba. Bà ta kết hợp bệnh viện với bang hội. Không ai dám đánh giá bà ta là đúng hay sai, bởi chưa từng có ai làm như vậy cả.” Lương Kiến cười nhẹ, “Đúng là bà ta có bằng bác sĩ, nhưng theo tôi thấy, phần lớn thời gian bà ta xử lý là chuyện giang hồ.”



“Một người phụ nữ mà làm bang chủ? Là bà ta sao?” Đường Trấn Vân vẫn thấy khó tin.



“Nếu không thì làm sao bà ta có thể sai khiến được người trong hội? Trong hồ sơ tất nhiên chỉ ghi những gì chính thức, bà ta là bác sĩ, là viện trưởng, nhưng chúng tôi đã đưa tên bà ta vào danh sách theo dõi từ lâu. Tôi nói cậu nghe, Tiểu Đường, bà ta có thể là người đứng đầu một trong những đường dây tiêu thụ hàng trộm cắp lớn nhất Thượng Hải. Ngoài ra, bắt cóc, g.i.ế.c người, tôi tin bà ta cũng từng nhúng tay không ít lần…”



“Nhưng chồng bà ta lại giữ chức cao trong Bộ Giáo dục.”



“Cậu tưởng leo lên được vị trí đó mà không cần tiền sao?” Lương Kiến hắng giọng, “Tóm lại, Cao Anh là người không tầm thường. Bà ta không giống những tên đầu gấu đầu đường xó chợ. Bà ta biết ngoại ngữ, từng du học, nói cách khác là có học vấn. Bà ta biết cách chơi với chính quyền. Giờ chúng ta dù biết bà ta có một bang hội đang hoạt động, nhưng vẫn không biết tên bang đó là gì, có bao nhiêu người, đã làm những gì. Phía bà ta sâu lắm. Với kiểu người như bà ta, không thể áp dụng mấy chiêu cảnh sát thông thường, tốt nhất là nên thành thật, vì nếu bà ta muốn điều tra gì, không có chuyện điều tra không ra.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhưng bà ta cũng không tìm ra hung thủ hại em trai mình.”



“Chính vì vậy bà ta mới chịu gặp chúng ta. Thực tế thì,” Lương Kiến quay đầu nhìn anh, “nếu bà ta biết ai là hung thủ, thì chúng ta đã không phát hiện đám xác c.h.ế.t ở Tuệ An Lý rồi. Bà ta đã tự tay xử lý từ lâu rồi.” Ông vỗ mạnh vai Đường Trấn Vân, “Rồi cậu sẽ quen với cái vũng nước đục ở Thượng Hải này thôi.”



Đường Trấn Vân vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận, người phụ nữ có vẻ ngoài trí thức kia lại là đầu sỏ một băng hội. Nhưng anh cũng biết Lương Kiến nói đúng. Nếu đối phương là người trong giang hồ, họ phải cực kỳ cẩn trọng. Vì không ai biết chọc giận họ sẽ dẫn đến hậu quả gì.



“Tôn Lâm có biết Cao Anh là loại người như vậy không?” Anh hỏi.



Lương Kiến lắc đầu: “Cao Anh trở thành nhân vật như vậy chắc là trong vòng mười năm trở lại đây, mà vụ án cũ của Cao Bình đã là chuyện hai mươi năm trước, nên tôi đoán lúc Tôn Lâm quen Cao Bình, Cao Anh vẫn chưa là người khiến ai cũng sợ. Ít nhất thì Tôn Lâm không sợ bà ta. Tôn Lâm còn từng gửi thư dọa bà ấy.” Lương Kiến lấy từ trong tay ra một lá thư.



“Anh chắc đó là Tôn Lâm viết?” Đường Trấn Vân hỏi.



“‘Con đ*! Nếu không muốn có kết cục như thằng em mày thì hãy ngoan ngoãn lại cho tao!’” Lương Kiến đọc to rồi bật cười, “Tôi nghĩ khả năng cao là cô ta viết đấy. Chữ xấu kinh khủng, nhìn là biết dạng ít học rồi.” Nói đến đây, Lương Kiến thở dài, “Tiểu Đường, cậu biết không, nếu không phải Hạ pháp y khẳng định Tôn Lâm bị giết, thì vụ này coi như có thể kết án rồi. Rất rõ ràng, chính Tôn Lâm đã mượn danh Chu Ngọc Hà để ký hợp đồng thuê phòng ở Tuệ An Lý, rồi dụ những người phụ nữ đó đến và g.i.ế.c họ. Còn vụ Cao Bình, Tôn Lâm cũng tham gia.”



“Tôn Lâm có khả năng g.i.ế.c nhiều phụ nữ vậy sao?” Đường Trấn Vân hỏi.



Lương Kiến thở dài, không nói gì.



“Hơn nữa, vụ của Cao Bình, ông ta xác định là do tình nhân của Tôn Lâm gây ra, bởi vì lúc bị tập kích, ông ta đang đối mặt nói chuyện với Tôn Lâm, còn hung thủ thì ra tay từ phía sau. Hơn nữa, còn rất nhiều điều chưa làm rõ: Động cơ phạm tội của Tôn Lâm là gì? Tại sao bà ta lại mạo danh Chu Ngọc Hà? Bộ hài cốt đó là của ai? Nếu là Tả Bình, thì tại sao Tôn Lâm lại g.i.ế.c Tả Bình? Và tại sao Tôn Mai lại là một trong số các nạn nhân? Tôn Lâm vì sao lại g.i.ế.c chính con gái ruột của mình? Tại sao một tay của Tôn Mai lại bị chặt và vứt ở đầu ngõ đường Tứ Mã ? Những nạn nhân kia có quan hệ gì với Tôn Lâm? Quan trọng nhất là hình như Tôn Lâm không bị hói đầu.”



Lương Kiến lại thở dài: “Đúng là có quá nhiều nghi vấn, nên chỉ có thể tiếp tục điều tra.”



“Giờ chúng ta đi gặp bác sĩ kia à?” Đường Trấn Vân hỏi.



Hạt Dẻ Rang Đường

Lương Kiến lấy ra một tấm danh thiếp: “Một người là bác sĩ Trần, do giám đốc Vương giới thiệu cho Tôn Tông Dụ đến khám bệnh. Người kia là bác sĩ Phương, người mà Cao Anh từng nói đến. Chúng ta có thể đến gặp bác sĩ Phương trước. Tôi vẫn muốn tìm hiểu thêm về hai ca bệnh năm xưa.”



Lý thái thái vừa thấy Hạ Anh Kỳ liền tươi cười bước ra đón: “Lần nào cô cũng đích thân đến, tôi thật ngại quá.”



Hạ Anh Kỳ đặt số tiền đã chuẩn bị sẵn lên bàn: “Đây là khoản chúng ta đã thỏa thuận. Những chuyện liên quan đến tiền nong, tốt nhất nên thanh toán trực tiếp cho rõ ràng. Lý thái thái, bà kiểm lại đi.”



Lý thái thái đếm mấy đồng tiền đồng, rồi nở nụ cười mãn nguyện, vui vẻ cất tiền đi.