Hạ Anh Kỳ quyết định nhân cơ hội này tìm Lý tiểu thư để hỏi chuyện về Mỹ Vân.
“Lý thái thái, Lý tiểu thư có ở nhà không ạ?” Thấy Lý thái thái thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, cô vội giải thích: “Tôi muốn hỏi cô ấy về chuyện của Mỹ Vân. Mỹ Vân có một người bạn học gần đây gặp chuyện không hay, tâm trạng rất tệ, tôi sợ cô ấy sẽ làm điều gì đó dại dột.”
“Xảy ra chuyện rồi à? Chuyện gì vậy?”
“Bị người ta sát hại rồi!”
Lý thái thái kinh hãi, vội nói: “Cô ấy có đến đây hôm kia, lúc đó đã mười hai giờ đêm, cô ấy đến gõ cửa nói có chuyện muốn gặp Tuệ Mẫn… Vậy cô chờ một chút, tôi đi gọi nó ngay.”
Lý thái thái vội vã rời khỏi khách sảnh, chừng một hai phút sau dẫn theo một thiếu nữ vóc dáng gầy gò bước vào. Thiếu nữ đó hẳn là em gái của Lý tiên sinh, tên là Lý Tuệ Mẫn. Vì trước đó má Tô có nói đến, nên Hạ Anh Kỳ không kìm được mà kín đáo quan sát cô gái ấy. Lý Tuệ Mẫn khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dung mạo bình thường, tết một b.í.m tóc dài, mặc một chiếc sườn xám nền xanh hoa trắng, trên mặt đeo kính gọng tròn.
“Tuệ Mẫn, đây là Hạ tiểu thư.” Lý thái thái giới thiệu.
Lý Tuệ Mẫn khẽ gật đầu với cô, coi như chào hỏi.
“Gần đây Tuệ Mẫn nhà chúng tôi ít khi ra ngoài, nên chắc Hạ tiểu thư chưa gặp qua.” Lý thái thái lại quay sang cô em chồng giải thích, “Hạ tiểu thư đến vì chuyện của Triệu Mỹ Vân. Nghe nói bạn học của cô ấy bị sát hại.”
Lý Tuệ Mẫn lộ vẻ kinh ngạc.
“Là ai vậy?” cô hỏi.
“Tôn Mai.” Hạ Anh Kỳ đáp.
“Tôn Mai? Cô nói là Tôn Mai?” Lý thái thái rõ ràng cũng biết Tôn Mai, “Thật không ngờ, trước đây cô ấy từng đi cùng với Triệu Mỹ Vân đến nhà vài lần. Rốt cuộc là sao? Tại sao lại bị giết?”
“Vụ án đang được sở cảnh sát điều tra.” Hạ Anh Kỳ nói, “Lý tiểu thư, xem ra cô rất thân với Tôn Mai và mấy người kia nhỉ?”
Lý tiểu thư không trả lời, nhưng Lý thái thái lại tiếp lời.
“Tuệ Mẫn nhà chúng tôi trước đây học cùng trường với họ. Tuệ Mẫn phụ trách phòng sách, ba cô gái kia là thủ thư, nên họ rất thân thiết…”
“Ra là vậy.” Hạ Anh Kỳ gật đầu. Cô nhận ra Lý Tuệ Mẫn không thích nói nhiều, bèn hỏi tiếp: “Vậy hôm kia, Mỹ Vân đến tìm cô là có chuyện gì vậy?”
Thấy Lý tiểu thư lộ ra vẻ cảnh giác, cô vội nói: “Tôi nghe anh tôi nói họ đang tìm Mỹ Vân khắp nơi, họ nghi cô ấy biết điều gì đó. Tôi nghĩ chẳng ai muốn dính vào chuyện của sở cảnh sát, nên tôi mới bảo anh tôi để tôi đến hỏi cô, nếu không có chuyện gì, họ sẽ không làm phiền cô nữa…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý thái thái nghe đến đó liền gật đầu liên tục: “Đúng đúng, Tuệ Mẫn nhà chúng tôi nhát gan lắm, rất sợ rắc rối. Hạ tiểu thư, cô đúng là người tốt. Thực ra, chuyện này xoay quanh một cuốn sách mà thôi.” Bà quay sang Lý Tuệ Mẫn nói, “Em cứ kể rõ với Hạ tiểu thư, để cô ấy về nói với anh cô ấy.” Nói rồi lại quay sang Hạ Anh Kỳ mỉm cười gật đầu.
“Đúng là chỉ vì một cuốn sách thôi.” Lý Tuệ Mẫn lên tiếng, giọng nói rất nhỏ nhẹ, “Trước đây tôi với ba người họ rất thân, tôi cũng thường mời họ đến nhà chơi, vì tôi không có bạn bè gì nhiều, tuy họ nhỏ tuổi hơn tôi vài tuổi, nhưng lúc học cùng trường cũng đã khá thân thiết, nên tôi cũng coi họ là bạn. Hơn nữa Mỹ Vân lại sống cùng ngõ với tôi.”
Hạ Anh Kỳ gật đầu khích lệ cô nói tiếp.
“Chúng tôi chưa từng cãi nhau.” Lý Tuệ Mẫn nói, “Hôm đó họ đến nhà chơi, sau khi họ đi, tôi phát hiện mất một cuốn sách. Mấy hôm đó tôi vừa đọc xong cuốn đó, còn kể lại tình tiết trong sách với họ. Khi họ đi rồi, tôi định giở lại xem thì không thấy nữa. Tôi rõ ràng thấy Tôn Mai cầm qua cuốn đó ở kệ sách, tôi hỏi cô ấy, nhưng cô ấy một mực phủ nhận. Tôi hỏi Mỹ Vân, Mỹ Vân lại nói Tôn Mai chắc chắn không lấy sách của tôi. Ý cô ấy như thể một cuốn sách đáng bao nhiêu tiền, ai mà thèm lấy. Tôi cảm thấy mấy người họ không thành thật, nên mới nói với Mỹ Vân là sau này đừng đến nhà tôi nữa. Nhưng chuyện đó là từ một năm trước rồi.”
“Hôm kia cô ấy đến tìm cô là để làm gì?”
“Cô ấy đến hỏi tôi về cuốn sách ấy. Cô ấy hỏi tên sách, hỏi mua ở đâu, hoặc mượn ở đâu được không. Tôi nói đó là sách cũ hai mươi năm trước rồi, giờ tìm đâu ra nữa. Tôi mua được nó ở buổi đấu giá sách cũ của một nhà xuất bản.” Nói đến đây, Lý Tuệ Mẫn tức tối nhíu mày, “Bình thường thú vui của tôi chỉ có sưu tập sách cũ, ai ngờ lại bị họ lấy mất một cuốn. Như thế thì ra sao chứ.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vậy Lý tiểu thư, cô còn nhớ tên cuốn sách đó là gì không?”
“Đương nhiên là nhớ. Cuốn đó tên là Chu Tước Đường, là một tiểu thuyết kinh dị, xuất bản năm 1910. Khi đó chữ quốc ngữ chưa phổ biến như bây giờ, nên văn phong cuốn đó hơi giống Phách Án Kinh Kỳ, đọc vẫn hiểu được, nhưng có chút hương vị cổ.”
“Cuốn sách đó viết về chuyện gì vậy, cô còn nhớ không?” Hạ Anh Kỳ lại hỏi.
Lý Tuệ Mẫn gật đầu, nhưng cô quay đầu liếc nhìn chị dâu một cái.
“Hạ tiểu thư,” cô đột nhiên đứng dậy, “hay là chúng ta lên phòng tôi nói chuyện đi.”
Lý thái thái nhận ra em chồng không muốn nói chuyện trước mặt mình, cũng không giận, chỉ cười bảo: “Nói gì mà còn phải giấu chị nữa.” Rồi quay sang giải thích với Hạ Anh Kỳ: “Em chồng tôi tính tình đúng là hơi kỳ quặc, nhưng là người đàng hoàng. Hạ tiểu thư, hay là cô lên phòng từ từ nói chuyện với nó đi.”
Hạ Anh Kỳ mỉm cười cảm ơn Lý thái thái, sau đó đi theo Lý Tuệ Mẫn lên gác ba, vào một căn phòng nhỏ áp mái. Phòng của Lý Tuệ Mẫn khá chật, ngoài giường và bàn học ra còn có hai giá sách chật ních sách vở. Cảnh tượng này khiến Hạ Anh Kỳ không khỏi nhớ đến phòng của anh trai mình, người đang ở căn phòng lớn tầng hai, cũng có đến bốn giá sách đầy ắp, phần lớn trong đó là sách họ chuyển từ Nam Kinh về lần trước.
“Sách của cô cũng nhiều thật, anh tôi cũng có rất nhiều sách.” Hạ Anh Kỳ nói, chỉ là tiện miệng trò chuyện.
Nào ngờ, Lý Tuệ Mẫn lại khẽ cau mày.
“Tôi nghe nói chị dâu tôi nhờ má Tô đi hỏi chuyện về anh cô.” Lý Tuệ Mẫn nói.
Giọng điệu nghiêm túc và thẳng thắn của cô khiến Hạ Anh Kỳ có phần bất ngờ và lúng túng.
“Má Tô đúng là có hỏi anh tôi…”