Chu Tước Đường

Chương 46



“Tôi sẽ không lấy chồng. Đó chỉ là ý nguyện đơn phương của anh trai và chị dâu tôi.” Cô lập tức ngắt lời Hạ Anh Kỳ, “Họ muốn tôi kết hôn, nhưng tôi không muốn. Phụ nữ không nhất thiết phải kết hôn mới có thể sống hết một đời. Tôi thích sống một mình. Căn nhà này là cha mẹ tôi để lại, họ không có lý do gì để đuổi tôi đi.”



Thật không ngờ Lý Tuệ Mẫn lại thẳng thắn nói đến chuyện này.



Hạt Dẻ Rang Đường

“Anh chị cô chắc cũng chỉ có ý tốt, nếu cô thực sự không muốn, họ cũng không thể ép cô được…” Hạ Anh Kỳ nhẹ giọng khuyên.



“Chị dâu tôi có hai con trai, chị ấy muốn tôi lấy chồng sớm để nhường lại căn nhà. Nhưng tôi nhất định sẽ ở lại đây. Tôi sẽ không kết hôn.”



Hạ Anh Kỳ hoàn toàn không hề quan tâm đến việc Lý Tuệ Mẫn có kết hôn hay không. Hơn nữa, anh cô cũng đâu có ý định lấy cô ta.



“Cuốn sách đó rốt cuộc kể chuyện gì vậy?” Cô chuyển chủ đề.



“Viết về một người đàn ông g.i.ế.c người. Lúc 14 tuổi, anh ta đột nhiên mắc một chứng bệnh lạ, khắp người nổi đầy mẩn đỏ. Sau đó được đưa đến bệnh viện và phát hiện mắc bệnh giang mai.” Lý Tuệ Mẫn hơi áy náy, “Xin lỗi Hạ tiểu thư, nội dung trong sách có nhiều phần không sạch sẽ, tôi chỉ kể lại thôi.”



“Tất nhiên rồi, tôi hiểu mà.” Hạ Anh Kỳ gật đầu liên tục.



“Vậy tôi nói tiếp. Nhân vật chính phát hiện mình mắc giang mai khi mới 14 tuổi. Cô sẽ hỏi: làm sao một đứa trẻ lại mắc căn bệnh đó? Thật ra là có nguyên do. Mẹ của anh ta là kỹ nữ, về già nhan sắc tàn phai, thấy đứa con trai còn nhỏ mà đẹp, liền đưa nó cho những lão đàn ông hoặc đàn bà già giàu có… thế là cậu bé mắc bệnh. Vì chuyện đó mà anh ta cãi nhau lớn với mẹ rồi bỏ nhà ra đi. Một người khách của anh ta đối xử tốt, chi tiền chữa bệnh cho anh. Sau đó bệnh khỏi, nhưng phần tóc rụng, di chứng của bệnh giang mai thì chữa thế nào cũng không mọc lại được.”



“Lúc đó anh ta sống trong nhà của vị khách kia, vợ của ông ta luôn mắng nhiếc anh ta, khiến anh ta rất giận. Có lần anh ta đánh bà ấy trọng thương, suýt nữa g.i.ế.c chết, vì thế bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Ở đó anh ta sống suốt năm năm.”



“Trong thời gian ấy, mẹ anh ta lại đến tìm. Bà ta đã mở một kỹ viện tên là ‘Chu Tước Đường’, làm ăn khấm khá, muốn làm hòa nên chiều chuộng anh ta, mua rất nhiều sách cho anh ta đọc. Những cuốn sách đó giúp anh ta mở mang nhiều thứ.”



“Đến năm 20 tuổi, anh ta được thả. Mẹ đón anh ta về ở trong Chu Tước Đường. Lúc này anh ta đã trở thành một thanh niên đẹp trai, rất hấp dẫn với phụ nữ. Nhưng vì hói đầu, anh ta thường xuyên bị chê cười. Anh ta giận lắm, không có chỗ trút giận, nên quyết định trả thù. Anh ta dụ những người phụ nữ từng cười nhạo mình đến chỗ ở riêng, quan hệ với họ rồi bóp cổ họ đến chết. Sau đó, anh ta cạo trọc đầu họ, nhét tóc vào miệng họ…”



Nghe đến đây, Hạ Anh Kỳ đã không kìm được tò mò, lập tức hỏi:



“Câu chuyện thực sự rất hấp dẫn và đặc biệt.”



Lý Tuệ Mẫn gật đầu, đáp: “Tác giả tên là Kha Hoa, tôi nghĩ đó chắc là bút danh. Những người viết tiểu thuyết hiếm khi dùng tên thật của mình.”



“Vậy tại sao Tôn Mai lại lấy cuốn sách đó?”



“Chắc chắn là cô ta muốn đọc lại một lần nữa.” Lý Tuệ Mẫn ngồi xuống cạnh giường, “Tôi đã kể câu chuyện trong sách cho các cô ấy nghe. Lúc đó cô ta nghe rất chăm chú, còn hỏi rất nhiều câu.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cô ta hỏi những gì?”



“Cô ta hỏi tác giả là ai, rồi lại hỏi liệu câu chuyện trong sách có phải là thật không. Tôi nói với cô ta đó chỉ là tiểu thuyết, dĩ nhiên tôi cũng không biết nó có dựa trên chuyện thật hay không.”



Rõ ràng Tôn Mai hỏi hai câu này không phải tùy tiện, chắc chắn có ẩn ý.



“Cô có thân với Tôn Mai không?” Hạ Anh Kỳ hỏi.



Lý Tuệ Mẫn lắc đầu: “Cô ta chắc chắn không phải bạn tôi. Vì cô ta không phải kiểu người yêu thích sách vở. Cô ta chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, mong sớm rời khỏi gia đình. Thế nên tôi không hiểu sao cô ta lại trộm cuốn sách của tôi. Theo lời họ nói, đó chỉ là một cuốn sách rách không đáng tiền.”



“Cô còn nhớ cuốn sách đó do nhà xuất bản nào phát hành không?”



“Nhà xuất bản Tân Tân, hồi xưa họ chuyên xuất bản những truyện lạ kỳ, kỳ quái như ‘Chu Tước Đường’. Giờ thì họ còn xuất bản tiểu thuyết dịch của Nga, Anh, Pháp, Mỹ… Khi tôi còn đi học, tôi thường mua tiểu thuyết dành cho học sinh từ nhà xuất bản đó. Dĩ nhiên, không bao gồm cuốn này.”



“Tôi nhớ cô nói cuốn đó là cô mua từ buổi đấu giá sách cũ của nhà xuất bản?”



“Đúng vậy. Mỗi năm họ đều mang sách cũ ra đấu giá, đôi khi còn có cả sách bản in đầu tiên của các danh gia, rất đáng sưu tầm.” Lý Tuệ Mẫn nói đến chuyện sách thì vô cùng tự tin, trông rất sành sỏi.



“Lý tiểu thư, nếu cô quen biên tập viên ở nhà xuất bản đó, có thể giúp tôi liên hệ được không? Tôi nghĩ, nếu chúng ta tìm được biên tập viên đã làm việc ở đó hai mươi năm trước, thì việc tìm ra tác giả của cuốn sách cũng không khó.”



Lý Tuệ Mẫn thoáng bối rối nhìn cô: “Tại sao cô lại muốn tìm tác giả đó?”



Hạ Anh Kỳ không muốn tốn thời gian giải thích về vụ án, nên cô nói:



“Có thể ông ấy vẫn còn giữ một bản. Cô có thể xin thêm một cuốn từ ông ta. Chẳng lẽ cô không muốn lấy lại cuốn sách sao?”



“Dĩ nhiên là muốn. Nhưng… tại sao cô lại tốt với tôi như vậy?” Lý Tuệ Mẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô, một lúc lâu sau mới nói tiếp, “Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi sẽ không kết hôn, cũng không lấy anh cô, nên cô không cần cố lấy lòng tôi, càng không cần viện cớ để tiếp cận tôi.”



Cô ấy nghĩ đi đâu vậy chứ! Đúng là…



“Cô nghĩ nhiều rồi, Tuệ Mẫn.” Hạ Anh Kỳ nói, “Tôi chỉ muốn tìm được tác giả vì tò mò về cuốn sách đó. Tôi không hiểu vì sao Tôn Mai lại lấy cuốn sách đó, cũng không hiểu vì sao Mỹ Vân lại hứng thú đến mức nửa đêm chạy đến hỏi cô. Cô không thấy kỳ lạ sao? Cô ấy tìm cô lúc nửa đêm, chỉ để hỏi chuyện cuốn sách. Còn nữa,” thấy Lý Tuệ Mẫn lại định lên tiếng, Hạ Anh Kỳ nhanh chóng chặn lời, “anh tôi tạm thời sẽ không tái hôn. Việc tôi tìm cô, hoàn toàn không liên quan gì đến anh ấy cả.”



Lý Tuệ Mẫn nghiêm túc nhìn cô một lúc lâu.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Cô đáp.