Chu Tước Đường

Chương 47



Bác sĩ tâm thần Phương mà Cao Anh giới thiệu là một ông lão nhỏ con, khoảng ngoài sáu mươi tuổi. Nhắc đến chuyện năm xưa, ông vẫn nhớ như in.



“Chuyện này Cao tiểu thư cũng từng đến hỏi rồi, ha ha, tôi còn thảo luận với cô ấy một lúc.” Bác sĩ Phương tiếp đón bọn họ tại văn phòng, “Cô ấy còn xin tôi hồ sơ bệnh án, tiếc là trong một lần dời viện, gần ba năm bệnh án đã bị thất lạc, bao gồm cả hai trường hợp này. Hồi đó bệnh viện tâm thần mới vừa thành lập, nhiều thứ còn chưa hoàn thiện. Nhưng tôi vẫn nhớ hai người đó, vì bệnh án liên quan đến tóc thì thực sự rất hiếm.”



Hạt Dẻ Rang Đường

“Bác sĩ Phương, phiền ông hồi tưởng lại tình hình của hai người đó, tốt nhất là có thể nói cho chúng tôi biết tên của họ.”



Bác sĩ Phương lắc đầu cười: “Tôi nay đã 65 tuổi rồi, bệnh nhân tôi từng khám đếm không xuể, sao mà nhớ nổi. Nhưng tôi vẫn có thể kể lại đại khái tình trạng hai người đó. Vì họ đều do chính tay tôi điều trị, nên đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng.”



Lương Kiến có hơi thất vọng, nhưng vẫn liên tục gật đầu: “Làm phiền ông, làm phiền ông.”



“Trước nói về người bị hói di truyền đi, tạm gọi là A. Cha mẹ cậu ta đưa đến, vì cậu ta có hành vi sưu tầm tóc. Cậu ta cắt tóc chị gái mình, mẹ mình, giáo viên, bất kỳ ai cậu ta gặp cũng đều cắt tóc, rồi gom lại bỏ vào một cái túi. Thậm chí còn mua cả khung dệt, nói là muốn dệt thảm bằng tóc. Khi bị đưa đến viện, cậu ta còn mắc chứng hưng cảm. Chúng tôi dùng liệu pháp sốc điện mới nhất lúc đó mới khiến cậu ta tạm yên ổn lại. Cậu ta nhập viện lúc 15 tuổi, ở lại 5 năm, lúc xuất viện tầm 20 tuổi. Theo tôi thấy thì cậu ta có tiến triển, hành vi đã được điều chỉnh tương đối. Nhưng tương lai thì ai biết được. May mà gia cảnh cậu khá tốt, cha mẹ cũng thương cậu ta, nên cuộc sống sau đó chắc không đến nỗi.”



“Còn người kia thì sao?”



“Người B thì đặc biệt hơn. Cậu ta được cha nuôi đưa đến viện. Khi đến, ông ta nói cậu ta bị giang mai từ lúc còn rất trẻ, mới 14 tuổi. Ông ta bảo là do cậu ta đi nhà tắm công cộng mà mắc bệnh.” Bác sĩ Phương cười lạnh. “Tôi lần đầu nghe nói có thể mắc bệnh này từ nhà tắm công cộng. Dù ông ta có đang lừa tôi hay thật sự không biết, thì ông ta vẫn nói bệnh đã khỏi, nhưng chứng hói do giang mai thì mãi không hết. Ông ta bảo cậu bé vì vậy mà rất buồn bực, thường đập phá trong nhà, còn đánh vợ của cha nuôi. Ông ta nhờ chúng tôi điều trị cho đứa trẻ thật tốt. Nhưng sau khi trò chuyện, tôi thấy tâm trí cậu ta không có vấn đề gì cả. Ở viện chừng nửa năm, thì mẹ ruột cậu ta đột nhiên đến thăm. Ban đầu cậu ta không để ý, nhưng bà ta đến nhiều lần, hai mẹ con cũng dần làm hòa. Bà ấy mỗi tuần đều mang sách đến cho cậu ta đọc. Năm 19 tuổi, cậu ta rời viện. Trong suốt thời gian ở đó, cậu ta không gây rối lần nào, là một bệnh nhân rất yên tĩnh. Nhưng tóc thì vẫn không mọc lại, điều này tôi cho là do áp lực tâm lý. Tôi đã nói chuyện nhiều lần với cậu ta, nhưng chứng hói vẫn không cải thiện. Ngày trước khi rời viện, cậu ta cạo trọc đầu, còn cúi người cảm ơn tôi, là một cậu bé rất lễ phép. Tôi nhớ là cậu ta nói sẽ sống tự lập.” Bác sĩ Phương nhún vai. “Tôi chỉ biết được ngần ấy.”



“Người B đó, sao lại đánh vợ của cha nuôi mình?”



“Tôi có hỏi rồi. Cậu ta bảo bà ấy mắng cậu ta rất thậm tệ. Cậu ta nhịn không nổi nên đánh bà ta. Đã đánh hai lần. Lần đầu xong thì bị cha nuôi mắng một trận, còn cảnh cáo nếu tái phạm thì không tha. Có vẻ cậu ta rất phản nghịch, nên lần sau còn nghiêm trọng hơn, không chỉ đánh mà còn suýt siết cổ bà ấy chết. Cậu ta còn cười và bảo tôi rằng đã cắt hết tóc của bà ta, nhét vào miệng bà ta. Tôi hỏi tại sao lại làm vậy, cậu ta nói vì muốn bà ta câm miệng, bà ta cứ gọi cậu là ‘thằng hói’…” Bác sĩ Phương nhìn hai người, “Thực ra cậu ta chỉ là một đứa trẻ không kiềm chế được cảm xúc. Tôi không cho rằng cậu bị bệnh tâm thần. Tôi có tìm gặp cha nuôi cậu ta để nói chuyện, nhưng ông ấy vẫn khăng khăng muốn để cậu ta ở lại viện quan sát, còn đồng ý trả gấp đôi viện phí.” Bác sĩ nhún vai. “Lúc đó kinh phí của bệnh viện còn eo hẹp, tôi đâu có lý do để từ chối.”



“Vậy là ông đã nhốt một đứa trẻ bình thường trong viện tâm thần suốt 5 năm?” Lương Kiến hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Bác sĩ Phương tỏ ra không vui: “Tất nhiên là không. Trước tiên, tôi phải giải thích, cậu ta tuy không điên, nhưng cũng không phải người bình thường. Người bình thường biết cách kiềm chế cảm xúc, còn cậu ta thì không. Tôi từng nói với cậu ta, ‘Cháu không bị điên, nhưng khác người thường một chút.’ Khi đó tôi đang viết một bài luận, cần đối tượng nghiên cứu, nên đã thuyết phục cậu ta ở lại viện.”



“Cậu ta không phản đối sao?”



“Không. Vì cậu ta chẳng có nơi nào để đi. Khi đó mẹ cậu ta vẫn chưa đến, cha nuôi thì rõ là không muốn nhận lại. Ở viện ít ra có chỗ ở, có đồ ăn. Cậu ta đến vào mùa đông, ngoài đường có người c.h.ế.t rét mỗi ngày. Dĩ nhiên cậu ta không muốn như vậy. Cậu ta ở viện chưa từng gây rối, nên sau đó tôi còn cho cậu ta làm vài việc nhẹ, ví dụ như trấn an bệnh nhân khác, phát thuốc… làm rất tốt.”



“Cậu ta xuất viện thì ai đến đón?”



“Là mẹ ruột đến đón.”



“Ông thật sự không nhớ cậu ta tên gì sao? Nghe ông kể thì ấn tượng của ông rất sâu sắc.”



Bác sĩ Phương chỉ mỉm cười và lắc đầu.



“Tôi thật sự không nhớ. Chắc là một cái tên rất bình thường thôi. Nhưng tôi nhớ mẹ cậu ta mở một xưởng thêu khăn tay kiểu Trường Tam ở bên đường Tứ Mã. Thật ra chỉ cần nhìn cách bà ta ăn mặc cũng biết bà làm nghề gì rồi…” Bác sĩ Phương nghiêng đầu nhớ lại, “Tôi nhớ mẹ cậu ta họ Chu, Chu gì đó…” Rồi ông lại lắc đầu, “Tôi thật sự không nhớ nổi.”



“Vậy còn cha nuôi của cậu ta thì sao?”



“Là một người đàn ông cao lớn, đến từ phương Bắc, nói giọng Kinh Thành đặc sệt, hình như từng là quân nhân, nhưng chuyện đó lâu quá rồi, tôi không nhớ tên ông ta nữa.” Bác sĩ Phương có phần áy náy.