Lương Kiến và Đường Chấn Vân liếc nhìn nhau đầy hàm ý.
“Bác sĩ Phương, thành thật mà nói, tôi thấy người thanh niên kia, người mà ông gọi là ‘B’ rất đáng nghi.” Lương Kiến nêu rõ nghi ngờ của mình.
Bác sĩ Phương mỉm cười, “Lúc trước Cao tiểu thư cũng nghi ngờ cậu B đó, còn cho người đến Đường Tứ Mã điều tra, nhưng không tìm được gì. Cô ấy từng bảo tôi hồi tưởng từng chi tiết về cậu ta. Sau đó tôi có nhớ ra một chuyện. Cậu ta bắt đầu viết lách hai năm trước khi xuất viện.”
“Viết lách?”
“Cậu ta viết một quyển sách, dự định sẽ xuất bản. Dù cậu ta chưa từng cho tôi xem bản thảo, nhưng tôi biết có một biên tập viên từng đến trại tâm thần gặp cậu ta. Tôi không biết người đó tìm được cậu ta bằng cách nào. Hai người trò chuyện rất lâu trong phòng bệnh của cậu ta. Có một lần, tôi thấy người đàn ông ấy mang theo bản thảo rời đi. Nhưng sau đó quyển sách đó có được xuất bản hay không, tôi không rõ.”
“Người biên tập đó là ai? Làm sao lại biết đến cậu ta?”
Bác sĩ Phương lắc đầu.
“Ông còn nhớ người đó là biên tập ở nhà xuất bản nào không?” Lương Kiến hỏi tiếp.
Bác sĩ Phương lại lắc đầu: “Nếu tôi còn nhớ được chuyện đó, thì Cao tiểu thư đã sớm tìm ra rồi, chứ không đến giờ vẫn canh cánh trong lòng.”
Dưới yêu cầu của Hạ Anh Kỳ, Lý Tuệ Mẫn miễn cưỡng gọi điện cho một biên tập viên họ Trương ở Nhà xuất bản Tân Tân. Sau khi điện thoại kết nối, Lý Tuệ Mẫn trình bày sơ lược lý do liên lạc. Nghe nói họ muốn tìm biên tập viên làm việc từ hai mươi năm trước, phía đối diện lập tức tỏ ra rất hứng thú. Thì ra, cha của biên tập viên Trương hiện tại từng làm việc tại nhà xuất bản này. Trương tiểu thư đồng ý sẽ về hỏi cha mình, đồng thời tra cứu hồ sơ nhân sự cũ trong văn phòng tài liệu. Tuy nhiên, cô ấy cũng nhấn mạnh không thể đảm bảo chắc chắn sẽ tìm được ghi chép từ hai mươi năm trước. Dù vậy, cô ấy hứa sẽ phản hồi sớm nhất có thể.
Sau khi nói chuyện xong, Hạ Anh Kỳ nhìn đồng hồ, đã gần 4 giờ 30 chiều. Nghĩ tới việc phải về nhà nấu cơm, cô liền đứng dậy cáo từ. Lần này, Lý Tuệ Mẫn không chỉ tiễn cô ra tận cửa, mà còn đi cùng cô ra đến cổng, khiến Hạ Anh Kỳ khá bất ngờ, bởi vì rất dễ nhận thấy Lý Tuệ Mẫn không phải kiểu người niềm nở.
“Cô có điều gì muốn nói với tôi phải không?” Hạ Anh Kỳ hỏi.
Quả nhiên, Lý Tuệ Mẫn hiện rõ vẻ muốn nói lại thôi.
“Không sao, có gì cứ nói.”
Lý Tuệ Mẫn do dự một hồi rồi mới nói:
“Hạ tiểu thư, tôi thấy cô nên để lại số điện thoại của mình cho biên tập viên Trương thì hơn.”
“Được thôi.” Hạ Anh Kỳ gật đầu, nhưng cô rất muốn biết vì sao.
“Sau khi cô về nhà, hãy tự mình gọi điện cho cô ấy, nói rõ là cô muốn tìm biên tập viên đó, không phải tôi. Tôi không muốn người ta nghĩ là tôi đang nhờ vả cô ấy. Tôi không thích mắc nợ người khác.” Giọng nói của Lý Tuệ Mẫn có phần bối rối. “Nợ người ta thì sẽ phải tìm cách trả, mà tôi thì lại không biết nên trả thế nào. Nếu cô ấy nhờ tôi làm gì mà tôi không muốn thì biết làm sao…”
Không ngờ trên đời vẫn có người phiền lòng vì chuyện nhỏ nhặt như thế. Hạ Anh Kỳ thầm nghĩ: Lý Tuệ Mẫn đúng là một người kỳ lạ.
“Được rồi, tôi sẽ gọi. Tôi sẽ nói rõ là tôi nhờ cô ấy giúp, hoàn toàn không liên quan đến cô.”
Lý Tuệ Mẫn lúc này mới như trút được gánh nặng:
“Hạ tiểu thư, cô đúng là người hiểu chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạt Dẻ Rang Đường
Hạ Anh Kỳ mỉm cười với cô, tưởng thế là xong, nào ngờ Lý Tuệ Mẫn lại nói thêm một câu:
“Cô đã từng đến nhà tôi, nếu cô thật sự là người hiểu chuyện, vậy thì cô cũng nên mời tôi đến phòng cô chơi chứ.”
Lần này đến lượt Hạ Anh Kỳ ngẩn người. Nhưng đối phương đã mở lời, cô cũng không tiện từ chối.
“… Được thôi.” Cô mở cửa, “Phòng tôi ở gác xép tầng hai.”
Sau khi vào nhà, Lý Tuệ Mẫn bắt đầu đảo mắt nhìn quanh:
“Nhà cô chỉ có hai người ở, sao cô lại chọn ở gác xép?”
“Vì tôi thích phòng nhỏ hơn. Phòng lớn mùa đông lạnh lắm.”
“Thế tầng hai là ai ở?” Lý Tuệ Mẫn đã leo lên cầu thang.
Hạ Anh Kỳ vội đi trước dẫn đường:
“Tầng hai là phòng của anh trai tôi.” Cô định nói gì đó về anh trai, nhưng chợt nghĩ Lý Tuệ Mẫn dễ hiểu lầm, nên lập tức ngừng lại. Cả hai đi đến trước cửa phòng gác xép, cô mở cửa, “Tôi ở đây.”
Lý Tuệ Mẫn đi một vòng trong phòng, rồi đứng lại ở cửa.
“Cảm ơn cô, Hạ tiểu thư. Đây là lần thứ hai có người mời tôi vào phòng chơi.” Ánh mắt cô nhìn Hạ Anh Kỳ đầy cảm kích. “Cô không tò mò muốn biết người đầu tiên mời tôi là ai sao?” Lý Tuệ Mẫn hỏi.
Lý Tuệ Mẫn đúng là thật phiền phức.
“Vậy thì,” Hạ Anh Kỳ hỏi, “người đầu tiên mời cô đến phòng là…”
“Là Triệu Mỹ Vân.” Lý Tuệ Mẫn vội vàng cắt lời cô, rồi tự mình bật cười, “Đó cũng là lý do vì sao tôi nửa đêm còn đi gặp cô ấy. Bởi vì cô ấy đã từng mời tôi đến nhà. Chúng tôi là bạn. Chúng tôi có nguyên tắc ‘có qua có lại’.”
Hạ Anh Kỳ không muốn tìm hiểu xem cái gọi là “nguyên tắc có qua có lại” là cái gì. Hiện tại, trong đầu cô còn quá nhiều chuyện cần nghĩ. Nhất là chuyện Tôn Mai và quyển sách kia.
“Vậy thì, Lý tiểu thư, tôi đi gọi điện cho biên tập viên Trương trước nhé,” cô nói, “gọi xong tôi còn phải nấu cơm tối nữa.”
Cô không rõ Lý Tuệ Mẫn có hiểu được hàm ý trong lời mình hay không, bởi cô ấy vẫn đứng ở cửa phòng, nhìn ngó không rời. Hạ Anh Kỳ thật sự không muốn để Lý Tuệ Mẫn một mình ở lại trong phòng mình, trong khi mình đi xuống dưới lầu gọi điện.
“Lý tiểu thư, tôi xuống tầng dưới đây. Cô có muốn đi cùng không? Tôi sẽ gọi cho biên tập viên Trương, cô nghe luôn bên cạnh sẽ tốt hơn…” cô nhẹ nhàng đề nghị.
Lúc này Lý Tuệ Mẫn mới luyến tiếc chịu rời khỏi phòng, theo cô xuống lầu.
“Phòng của cô có mùi thơm rất dễ chịu.” Lý Tuệ Mẫn nhận xét.
“Chắc là do túi thơm treo trong phòng thôi.” Hạ Anh Kỳ đáp.