Cả hai người cùng đi ra hành lang ở phòng khách, Hạ Anh Kỳ cầm lấy điện thoại.
“Trương tiểu thư à… vừa rồi là Lý tiểu thư gọi cho cô, thật ra là tôi…” Cô còn chưa nói hết câu, biên tập viên Trương đã vui vẻ bật cười.
“Là Lý Tuệ Mẫn bảo cô gọi lại đúng không?” Biên tập viên Trương cười nói, “Tôi biết mà, cô ấy không muốn mang nợ tôi.”
“Đúng vậy.” Hạ Anh Kỳ cũng bật cười.
“Hiểu rồi, vậy sau này tôi sẽ liên hệ trực tiếp với cô.”
Hạ Anh Kỳ báo tên và số điện thoại của mình cho đối phương.
“Được rồi, Hạ tiểu thư, tôi đã ghi lại. Có tin gì tôi sẽ báo cô ngay.” Biên tập viên Trương nói xong lại bật cười, “Lý Tuệ Mẫn đúng là một người kỳ quặc, sau này cô tiếp xúc nhiều sẽ hiểu. Nhưng phải nói là cô ấy đọc rất nhiều sách thật.”
“Vâng.” Hạ Anh Kỳ vừa cười vừa gác máy.
“Cô cười cái gì vậy?” Lý Tuệ Mẫn nghi ngờ nhìn cô.
“Cô ấy kể một câu chuyện cười. Biên tập viên Trương là người có vẻ rất cởi mở.” Cô cười đáp.
Lý Tuệ Mẫn đẩy đẩy kính trên mũi, “Hạ tiểu thư, cô thông minh thật đấy, còn chưa gặp mà đã đoán được cô ấy là người cởi mở. Tôi quen ba tháng mới dùng được từ đó để miêu tả.”
Giờ đây, Hạ Anh Kỳ cảm thấy câu nào của Lý Tuệ Mẫn nói ra cũng khiến cô muốn bật cười.
“Chuyện đó chứng tỏ cô là người thận trọng trong việc kết bạn.” Cô đáp.
Lý Tuệ Mẫn rất hài lòng với từ “thận trọng”.
“Mặc dù cô chưa học hành gì nhiều, nhưng Hạ tiểu thư, cô rất giỏi nhìn người. Tôi nghĩ tôi có thể kết bạn với cô.” Nói xong, cô nghiêm túc đưa tay ra.
Hạ Anh Kỳ cảm thấy động tác đó thật quái dị, nhưng vẫn cố gắng bắt tay với cô ấy. Lý Tuệ Mẫn dường như lại thở phào nhẹ nhõm.
“Nhiều người không thích bắt tay đâu, tôi rất vui khi có được người bạn như cô. Chúng ta có thể chọn một thời điểm để trao đổi quà.” Lý Tuệ Mẫn hào hứng nói.
“Trao đổi quà?”
“Đúng vậy. Kết bạn phải có một nghi thức cụ thể. Không thì sao phân biệt được bạn và người quen? Triệu Mỹ Vân cũng từng trao đổi quà với tôi. Tôi tặng cô ấy một chiếc kẹp tóc, cô ấy tặng tôi một chiếc khăn choàng.”
Lý Tuệ Mẫn nghiêm túc nhìn cô, “Cô ấy nói chiếc khăn đó mẹ cô ấy đan bằng tay, nhưng tôi thấy đã khá cũ rồi, nên tính ra cũng tương xứng với cái kẹp tóc tôi tặng.”
“Vậy… được thôi, nhưng tôi không biết cô thích gì.”
“Sách. Tôi chỉ thích sách. Còn cô thì sao, tôi cũng không biết cô thích gì.”
Giờ mà nói không muốn kết bạn, chắc là muộn rồi.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Hạ Anh Kỳ mừng rỡ như được giải thoát khỏi Lý Tuệ Mẫn, lập tức chạy ra mở cửa.
“Cái gì cũng được,” cô vừa đi vừa nói với Lý Tuệ Mẫn, “Giữa bạn bè, quà quan trọng nhất là tấm lòng.”
Lý Tuệ Mẫn lộ vẻ mặt như được khai sáng, “Thông tuệ!” cô tán thưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Anh Kỳ mở cửa, hóa ra là anh trai cô.
“Hôm nay anh về sớm nhỉ.” Cô nói.
Anh trai bước nhanh vào nhà, “Cả ngày mệt mỏi, muốn về nghỉ một chút.” Anh cởi áo khoác, vừa đúng lúc nhìn thấy Lý Tuệ Mẫn đứng trong góc phòng khách.
“À, anh, đây là Lý tiểu thư…” Hạ Anh Kỳ quay đầu lại, thấy Lý Tuệ Mẫn cúi đầu, vẻ ngượng ngùng rụt rè, bèn giới thiệu, “Lại đây, gặp anh tôi một chút đi.” Cô cũng không biết làm vậy có khiến Lý Tuệ Mẫn hiểu lầm gì không.
Lý Tuệ Mẫn liếc nhìn anh trai cô một cái, sau đó hoảng hốt chạy đến trước mặt Hạ Anh Kỳ.
“Chín giờ sáng mai gặp nhau trước cửa nhà tôi.” Cô ấy nói xong câu đó bằng giọng run run, rồi bỏ chạy khỏi nhà như bị ma đuổi.
Anh trai bước tới, thản nhiên đóng cửa lại.
“Tối nay Đường Trấn Vân không đến đâu. Anh bảo cậu ấy dọn đồ, mai chuyển sang đây.” Anh đi đến góc phòng khách, tự rót cho mình ly nước.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Anh có thấy Lý tiểu thư lúc nãy không?” Cô hỏi.
“Thấy rồi. Sau này không cần giới thiệu nữa, anh không có hứng quen cô ta.”
“Cô ấy là bạn em mới quen. Lát nữa anh tìm cho em một quyển sách, mai em phải tặng quà lại cho cô ấy.” Cô cảm thấy chuyện này thật phiền toái.
Anh trai nhìn cô ngạc nhiên, “Em định kết bạn với người lúc nãy à?”
“Em cũng đâu có cách nào.”
“Vậy được thôi, anh có một cuốn sách y học phụ khoa Trung y, trông cô ấy có vẻ bị rối loạn kinh nguyệt.”
Hai người kỳ quặc! Cô lườm anh trai một cái, rồi đi thẳng vào bếp.
“Tôn Tông Dụ?” Bác sĩ Trần dường như không còn nhớ cái tên này nữa, ông đứng dậy lục tìm trong tủ hồ sơ sau lưng một lúc, rồi quay lại hỏi:
“Cậu nói là chuyện mười năm trước à?”
“Vâng, chắc là mười năm trước,” Lương Kiến đáp, “Nghe nói lúc đó anh ta bị cảm nhưng mãi không khỏi.”
Bác sĩ Trần dừng tay lại.
“Cậu nói là người đó à.” Ông nói “Tôi không nhớ tên anh ta, nhưng tôi nhớ rõ con người ấy. Anh ta đến khám vì bị cảm, tôi đã cho dùng thuốc một thời gian nhưng chẳng có hiệu quả, vẫn y như cũ, thậm chí còn có vẻ nặng thêm. Khi đó tôi nghi ngờ anh ta bị trúng độc, là loại độc mãn tính nào đó, nhưng tôi không xác định được là chất gì, vì bệnh viện chúng tôi không có thiết bị xét nghiệm độc tố.”
“Trúng độc?”
Bác sĩ Trần gật đầu, “Thực tế chứng minh phán đoán của tôi là đúng. Tôi cho anh ta nhập viện hai tuần, cách ly hoàn toàn với thức ăn bên ngoài, điều trị nghiêm ngặt. Cuối cùng thì quả nhiên anh ta hồi phục.”
“Anh ta có nghi ngờ ai đã hạ độc không?”
Bác sĩ Trần ngẫm nghĩ rồi mới đáp:
“Anh ta nghi là vợ mình. Khi quyết định nhập viện, anh ta nói với tôi nếu lỡ c.h.ế.t thì nhờ tôi báo cho cục cảnh sát và ra tòa làm chứng. Tôi đã đồng ý.”
Việc này thực ra cũng không bất ngờ. Nếu như Tôn Lâm có tình nhân, thì theo lời gợi ý của tình nhân mà hạ độc chồng là hoàn toàn có thể xảy ra.
“Về người vợ ấy, anh ta có từng kể gì không?”